“Hóa ra là một kẻ điên tham tài, trách không được ngươi và hắn có thể cùng đi một đường.” Gã ma tu kia khinh thường liếc Sở Lạc một cái rồi cười lạnh.
Linh Yểm được Sở Lạc nhắc nhở, gắng nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt nhìn tên ma tu kia lại như nhìn một kẻ sắp chết.
“Được rồi, nơi này không phải chỗ cãi vã.” Vị thủ lĩnh cất lời: “Dương Bình, ngươi rời đi lâu như vậy, ta cần xác nhận thân phận ngươi, mau nói ám hiệu.”
Tiếng nói vừa dứt, lòng Sở Lạc lập tức trùng xuống. Ám hiệu gì đó, nàng nào có biết...
“Rết làm đầu, rắn làm đuôi.” Linh Yểm chậm rãi thốt ra.
Nghe vậy, trong mắt vị thủ lĩnh đã thu lại hoài nghi, hiển nhiên tin chắc thân phận hắn, đồng thời ánh mắt lướt qua Sở Lạc, mang theo vài phần dò xét.
“Nơi sắp đến không thể mang theo người ngoài, g.i.ế.c ả đi, lấy đôi chân xuống.”
Linh Yểm lười biếng nói: “Làm thế thì còn gì tươi mới.”
“Chúng ta không rảnh phí công cho một người ngoài, g.i.ế.c ả rồi đi cùng chúng ta, hoặc ngươi ở lại cùng ả, lần này thiếu ngươi cũng không sao.” Giọng điệu của thủ lĩnh không chút thương lượng.
Sát ý trong mắt Linh Yểm lại nổi lên.
“Ta hỏi, gia nhập Đoạt Linh giáo các ngươi có ma tinh để kiếm không?” Sở Lạc đột nhiên cất tiếng.
Nghe vậy, đám ma tu đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt đầy khinh bỉ và giễu cợt.
“Ha ha ha, ma tinh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là... một ả xấu xí như ngươi lấy gì mà đòi gia nhập?”
“Xấu xí mà khẩu khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639087/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.