Lăng Vân tông, bên ngoài Hoàng Tuyền cốc, Hạ Tinh Châu vẫn ngồi trấn giữ nơi này. Khi cảm nhận được Tống chưởng môn đang đến gần, hắn liền đứng dậy.
“Sư tôn.”
Tống Minh Việt khẽ gật đầu: “Tình hình của Tịch Ninh thế nào rồi?”
Nghe vậy, Hạ Tinh Châu hơi cau mày: “Từ sau khi cửu trưởng lão mời Trương trưởng lão xem quẻ cho Sở sư muội , tính ra chuyến đi lần này là đại hung, thì cửu trưởng lão vẫn luôn muốn rời Lăng Vân tông, đến ma giới tìm người. Nhưng mỗi lần vừa bước ra khỏi Hoàng Tuyền cốc, lời nguyền trên người lại phát tác một lần, ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Nghe đến đây, Tống Minh Việt thở dài một tiếng, rồi bay về phía trong cốc, nhưng chưa đến đại điện thì đã gặp Kim Tịch Ninh đang định rời khỏi.
“Tịch Ninh, muội không thể rời khỏi đây, mau trở lại đại điện.” Tống Minh Việt lên tiếng ngay.
Nghe tiếng, Kim Tịch Ninh quay đầu nhìn ông, trong đôi mắt m.á.u tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi là ai?”
Chân mày Tống Minh Việt càng nhíu chặt, ngập ngừng một lúc rồi mới tiếp tục: “Muội nên trở về đại điện.”
“Ta còn có việc.” Nàng hờ hững đáp, rồi tiếp tục bước ra khỏi Hoàng Tuyền cốc.
Ánh mắt Tống Minh Việt đảo nhanh, rồi hỏi: “Vậy muội còn nhớ mình định làm chuyện gì không?”
“Đồ nhi của ta hiện lâm nạn nơi Ma giới, ta sao có thể không đi? Giờ phút này, nó cần nhất chính là một vị hộ đạo giả nguyện vì nó mà xả thân đổ máu. Chỉ tiếc, người mà ta từng cất công tới Nam Hải tìm kiếm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639081/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.