“ Tu Tề sư tổ, bình thường vẫn bế quan trong nơi như vậy sao?”
“Chỉ sau khi các đệ tử lần lượt rời đi, người mới dọn đến đây, cũng không còn tiếp xúc với bên ngoài. Sao thế?”
Sở Lạc nhìn mấy pho tượng tiên tổ trên bốn bức tường đang thẳng thừng nhìn chằm chằm vào trung tâm căn phòng, khẽ lắc đầu.
Bên trong động đá bài trí cực kỳ đơn giản, ngoài mấy pho tượng thì không còn gì khác, cũng không có phát hiện nào rõ rệt. Nhưng trong lúc Liễu Tự Diêu đang dọn dẹp thì bỗng dừng lại, tiến đến gần một đoạn kinh văn khắc trên tường.
“Khi còn nhỏ, phụ thân từng nói với ta rằng, Tu Tề đạo nhân giỏi nhất là thuật ‘thiên nhĩ’. Công pháp phổ biến nhất trong Thượng Vi Tông chúng ta là ‘Bách Mục Thiên Nhĩ’, ai cũng học được, nhưng đó mới chỉ là tầng cơ bản nhất. Mà Tu Tề đạo nhân thì đã tu thuật ấy đến cảnh giới cực cao — có thể trong chớp mắt nhìn thấy những gì sắp xảy ra trong tương lai.”
“Chiêu này nếu dùng khi giao chiến thì gần như bách chiến bách thắng. Trong ba người đệ tử của ông ấy, chỉ có đệ tử nhỏ tuổi nhất là Tả Hoằng Thận có thiên phú để kế thừa y bát này, vì vậy Tu Tề đạo nhân vô cùng yêu thương hắn, đem toàn bộ tâm huyết dạy cho, nói là xem như con ruột cũng chẳng sai.”
Nghe đến đây, Sở Lạc chêm vào: “Vậy thì lão đạo sĩ kia giỏi nhất là tai với mắt rồi , nếu móc mắt hắn, chặt tai hắn thì sao?”
Liễu Tự Diêu im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639062/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.