Sau lưng lại vang lên tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu, Sở Lạc xoay người, nàng muốn nhìn lại những tiền nhân đã cam nguyện ở lại nơi đây để liều chết, cũng muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là “chúng” — những tồn tại đã từng dồn ép bao nhiêu thế lực hùng mạnh của tu chân giới đến bước đường cùng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng quay đầu, gió mưa lôi điện đều đã dừng lại, mọi thứ tan biến, chỉ còn lại muôn hoa nở rộ khắp sơn cốc, cùng những cánh hoa nhẹ bay giữa không trung.
“ Mộ Hoa kiếm.”
Thanh âm của Tô kỳ Mộc truyền đến, Sở Lạc nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía đó, thấy hai người đã đến.
“Năm trăm năm trước, nhóm tiền bối đầu tiên tiến vào Thần Ma Cảnh tìm kiếm đã ngã xuống nơi này. Liễu tiền bối dùng tính mạng bố trí đại trận thượng cổ, lấy đoạn kiếm này làm trận nhãn, mở ra Thiên Môn, mới có thể đưa đám hậu sinh còn sót lại thoát ra ngoài,” Sở Lạc đứng dậy, “nơi này, e rằng nên gọi là mộ Anh Hùng.”
Liễu Tự Diêu đã bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào thanh đoạn kiếm: “Là kiếm của tông môn Thượng Vi chúng ta.”
“Hẳn là tổ phụ ta, năm xưa, cũng đã ngã xuống nơi này?” Hắn quay sang hỏi Sở Lạc.
Sở Lạc gật đầu, đem toàn bộ ký ức khi chạm vào chuôi kiếm kể lại rõ ràng cho họ.
Nghe xong, Liễu Tự Diêu trầm mặc hồi lâu, sau đó quỳ gối, cúi đầu vái lạy trước thanh đoạn kiếm.
“Hậu nhân họ Liễu nay đến nơi này, không biết tổ phụ yên nghỉ tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639050/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.