"Người trong tranh này... trông giống ngươi lắm..." Sở Lạc cầm bức tranh lên, bỗng khựng lại một chút: "Là ca ca của ngươi à."
Liễu Tự Diêu bước đến sau đó: "Phải, huynh ấy lớn hơn ta nhiều, hình như từ lúc ta sinh ra, huynh ấy đã trông như vậy rồi."
Sở Lạc lại chăm chú nhìn bức tranh, trong tranh còn có một cô gái, mặc váy đỏ, đôi mày đôi mắt mang theo ý cười, đứng cạnh Liễu Tự Hoài.
Liễu Tự Diêu ngồi bệt xuống đất, liếc nhìn bức tranh rồi nói:
"Đó là người suýt nữa thì trở thành chị dâu của ta. Nàng và ca ta rõ ràng là tâm đầu ý hợp, chỉ tiếc là..."
"Vì chuyện của Thần Ma cảnh, phụ thân và ca ca ta nhiều năm nay luôn bôn ba bên ngoài, với mẫu thân thì... mấy năm trời chẳng gặp được mấy lần, mà mỗi lần gặp cũng chỉ là cãi vã, hiếm khi có được lúc nào êm ấm. Sau đó, khi ta mới sinh không bao lâu, mẫu thân liền qua đời."
"Vì kết cục của mẫu thân, ca ca ta không muốn để người con gái mình yêu đi vào vết xe đổ, nhưng huynh cũng không thể từ bỏ việc khám phá Thần Ma cảnh, nên đành hạ quyết tâm cắt đứt liên lạc với nàng, để khỏi làm lỡ dở nàng tìm được người mới."
"Bức tranh này là cảnh lúc ca ta chuẩn bị đi cầu hôn, muốn đến gặp nàng lần cuối. Lúc đó ta còn nhỏ, vẽ cái gì cũng chẳng giống, chỉ là hôm nay chợt nhớ lại, nên tiện tay vẽ ra."
Liễu Tự Diêu cụp mắt, lặng lẽ nhìn mực đen dính trên đầu ngón tay. "Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639043/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.