Nghe vậy, Liễu Tự Diêu lập tức quên sạch những gì định nói, trong đầu chỉ còn toàn dấu hỏi.
“Nàng… là Hoa tộc?”
“Ba người không đi cùng nhau à? Huynh đệ không biết cô nương bên cạnh là người Hoa tộc sao?” Yêu trâu xanh vừa nói vừa ngẩn người một chút, “Khoan đã, huynh đệ, sao ta thấy ngươi trông quen quen?”
Liễu Tự Diêu chớp mắt mấy cái: “Có lẽ là… là kiểu vừa gặp đã thấy thân thiết chăng?”
Nghe vậy, yêu trâu xanh suy nghĩ một lát rồi gật gù tỏ vẻ ngộ ra: “Vừa gặp đã thân! Không ngờ loại chuyện này lại xảy ra với ta – Ngưu Anh Tuấn! Ha ha ha, xem ra ta càng ngày càng giống người rồi đấy!”
“Ngưu… gì cơ?” Liễu Tự Diêu không nhịn được nhướng mày.
“Ngưu Anh Tuấn! Tên nước ngoài của ta, nghe hay chứ hả?”
“Nước ngoài gì cơ?” Sở Lạc cũng sửng sốt.
“Chính là ‘bên ngoài’ đó, tức là giới tu chân ấy mà!” Ngưu Anh Tuấn cười hề hề, “Ta nhìn cái là biết, ba người các ngươi chưa từng ra khỏi vùng đất Thần Ma, không hiểu mấy chuyện này cũng bình thường thôi!”
Trong lúc Liễu Tự Diêu và Sở Lạc còn đang đờ người ra thì Tô Kỳ Mộc đã lên tiếng trước: “Nghe hay thật đấy.”
Sở Lạc giật mình, nhìn sang Tô Kỳ Mộc. Lúc này, giọng truyền âm của hắn vang lên trong đầu nàng:
“Hắn có vẻ thật thà, cứ thuận theo hắn mà nói chuyện, biết đâu moi được thêm tin tức.”
“Ha ha ha, vẫn là huynh đệ có con mắt tinh đời!” Ngưu Anh Tuấn vui vẻ vỗ vai Tô Kỳ Mộc, “Ba người chưa từng ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639038/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.