Trong Thần Ma Cảnh không tồn tại linh khí, không thể tu luyện, bởi vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào linh thạch mang từ bên ngoài vào để duy trì vận hành linh lực trong cơ thể.
Số linh thạch này do tám môn phái lớn cùng nhau cung cấp, số lượng cực kỳ dồi dào, linh khí ẩn chứa trong đó cũng rất sung túc, đủ để duy trì cuộc sống trong Quỷ Cảnh suốt nhiều năm.
Sở Lạc quá mỏi mệt, rất nhanh đã nhập định. Dưới sự gia trì của pháp thể, tốc độ khôi phục của bản thân nàng vẫn rất nhanh. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, sau khi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nàng ngừng tu luyện lại.
Lúc này, Liễu Tự Diêu vẫn đang tu hành, còn Tô Kỳ Mộc thì ngồi bên bàn, nhìn bản đồ mà bọn họ đã hoàn thành trong ngày đầu tiên tiến vào Quỷ Cảnh.
Thấy vậy, Sở Lạc đi tới, ngồi xuống phía đối diện hắn.
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Vừa qua giờ Hợi, khoảng một canh giờ nữa là có thể cho cái hộp kia ăn rồi.”
“Vậy thì vẫn còn chút thời gian.” Sở Lạc liếc nhìn bản đồ trên bàn, lại nhìn hắn: “Ngươi có nhìn ra điều gì không?”
Tô Kỳ Mộc lắc đầu, rồi đưa tay xoa nhẹ trán: “Bên ngoài có chút ồn ào.”
“Bên ngoài ồn ào?” Nghe vậy, Sở Lạc bất giác nhìn quanh: “Sao ta chẳng nghe thấy gì cả?”
“Do trận pháp. Ta không muốn bị ngoại giới quấy nhiễu, nên bố trí một ít trận pháp không gian, hoàn toàn cách ly nơi này với bên ngoài. Tuy nhiên, ta có để lại một tia thần thức bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639024/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.