“Tiếp theo có muốn cùng nhau đi săn không?”
“Nghe nói thế giới bên ngoài đầy rẫy thức ăn mỹ vị, hơn nữa đều rất ngốc nghếch, có thể mặc sức thưởng thức.”
Cuộc tụ hội ngắn ngủi ấy dần đi đến hồi kết trong tiếng hót líu lo của chim âm điểu, không khí cũng theo đó mà lạnh lẽo hẳn. Các sinh vật xung quanh đều lần lượt tản đi.
Không thấy bóng dáng quen thuộc nào, cũng không tìm được yêu tộc từng tiến vào Quỷ Cảnh.
Song, ba người cũng không mong vừa vào đã tìm ra nàng ta. Kẻ dám bước vào nơi này, át hẳn đã che giấu rất sâu.
Đợi đến khi mọi sinh vật đều đã rời đi, chim âm điểu cũng vỗ cánh muốn bay đi, bất ngờ bị một hòn đá từ trên cao đánh rơi xuống.
Sau hòn đá, thân ảnh của Sở Lạc hiện ra. Nàng thấy một viên đá đã đủ bèn tiện tay ném đi hòn thứ hai định tung ra.
Sở Lạc bước đến, rút một chiếc lông vũ từ đuôi con chim âm điểu rồi thu nó vào vòng tay vàng. Xong xuôi, Sở Lạc mới xoay người đi về phía hai người đang ngẩn ngơ nhìn nàng.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng chim giận dữ kêu vang. Khi Sở Lạc ngoảnh đầu nhìn lại, chim âm điểu đã vội vã bay đi mất.
“Nó nói ngươi thật ti tiện.” – Liễu Tự Diêu thẳng thắn.
“Ơ? Ngươi hiểu tiếng chim à?” – Sở Lạc ngạc nhiên.
Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Ta đoán thôi.”
“Nhắc mới nhớ, hình như trong Quỷ Cảnh này hiếm thấy sinh vật hình người. Ngôn ngữ của bọn chúng ta còn nghe hiểu được, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639021/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.