“Tâm ma sao? Cũng đúng. Đồng tộc với nhau, vốn đã mang trong mình cảm giác tương liên, khó lòng dửng dưng khi thấy người mình chịu khổ. Nhưng thiên hạ này ngoài nhân tộc ra, còn vô vàn sinh linh khác nữa.”
“Sao đột nhiên lại nói mấy lời này?”
“Thì... dạo gần đây không được đi dạo phố, cảm xúc có hơi thất thường.”
“Nếu ngày nào cũng phải dắt ngươi đi dạo phố, thì còn ai chịu nổi nữa chứ...”
Quả đúng như dự liệu, khi hai người quay lại khách điếm, đã có kẻ bắt đầu tỉnh lại. Trước đó, Sở Lạc đã thu hồi khôi lỗi Nham Sinh, nên không ai phát hiện ra điều gì dị thường.
Những người tỉnh lại không còn điên điên dại dại như lúc trước, tuy có chút ký ức mơ hồ về sự việc ban ngày, nhưng trong đầu lại như thể chỉ là một giấc mộng điên cuồng, chẳng ai tin nổi bản thân từng làm ra chuyện ấy.
Lúc Diêm Trí tỉnh lại, thấy tay mình vẫn nắm chặt con d.a.o nhuốm máu, lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Dẫu cho A Liên đem mọi việc xảy ra thuật lại rõ ràng, hắn vẫn không tin bản thân từng suýt nữa g.i.ế.c người.
“Tề Đại nhân đâu rồi? Còn Triệu đại nhân, Chu đại nhân nữa, với cả bọn thị vệ đi theo họ, dì Thẩm và cả chưởng quầy khách điếm đâu? Bọn họ đi đâu hết cả rồi?”
Một đám thư sinh như rắn mất đầu, vội vã chạy khắp khách điếm tìm người, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy một ai.
Đôi mắt Diêm Trí đỏ bừng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Sở Lạc.
“Nhất định là ngươi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638984/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.