“Bớt lắm lời, người đâu?” Khóe miệng Sở Lạc khẽ giật.
“Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho người rồi đó~” Tham Cuồng Liên nói xong liền dậm chân một cái, bố cục cả gian phòng thay đổi, vài phiến gạch nền sụp xuống để lộ một không gian ngầm bên dưới tòa nhà.
Trong không gian dưới lòng đất ấy, bốn bề chất đầy đồ ăn, ở chính giữa đống thức ăn là một bóng người đang điên cuồng nhồi nhét vào miệng.
Thế nhưng hắn vừa ăn vừa khóc, bộ dạng trông vô cùng thống khổ.
“Người này chính là kẻ Thần Nữ điện hạ đang tìm, ta sợ hắn bị đói nên tận tình chăm sóc. Các người xem, ta nuôi hắn trắng trẻo mập mạp thế này cơ mà.” Tham Cuồng Liên tươi cười bước về phía Sở Lạc.
Người Phong gia bị vây giữa đồ ăn kia giờ đã khác hẳn đám quỷ đói khác. Bụng hắn tròn căng như trống, rõ ràng đã không cần ăn thêm gì nữa, nhưng bản năng của quỷ đói vẫn thúc ép hắn không ngừng nhét từng món vào miệng.
Nỗi thống khổ như thế, cũng chẳng kém gì nỗi đói khát của đám quỷ bị bỏ rơi.
Sở Lạc liếc sang Tham Cuồng Liên, chẳng biết từ lúc nào đã trèo lên lưng mình.
“Còn không mau để hắn trở lại bình thường?”
Tham Cuồng Liên tựa cằm lên vai Sở Lạc, nheo mắt cười: “Biết rồi mà~”
Người Phong gia kia dưới sự giúp đỡ của Phong Dự Mạc cuối cùng cũng được đưa lên khỏi mặt đất, tuy trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi cực hình vừa rồi, nhưng giờ có thể dùng linh lực để áp chế cơn đau, cũng xem như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638960/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.