Dùng Xích hoả di hình kéo giãn khoảng cách với đối thủ, sau đó bất ngờ bộc phát ngăn cản suy nghĩ của Tô Kỳ Mộc, đem toàn bộ sự chú ý của hắn đặt vào việc ứng phó thương pháp – việc đó tự nhiên khiến cho cảm giác với ngoại giới yếu đi nhiều, cũng hoàn toàn không phát hiện rằng nàng đã âm thầm bố trí tơ khôi quanh mình từ lúc nào.
Hơn nữa còn vòng vèo rất nhiều lần.
Tô Kỳ Mộc liếc nhìn những sợi tơ khôi trên thân thể mình, sau đó cong môi cười, xoay người về phía Sở Lạc.
“Chúc mừng, ngươi thắng rồi.”
Nghe vậy, Sở Lạc cũng hơi ngẩng đầu lên, thu hồi khôi lỗi và tơ khôi về.
“Danh hiệu thủ tịch đệ tử năm nay, vậy là ta giành rồi.”
Tô Kỳ Mộc gật đầu.
“Lăng Vân Tông – Sở Lạc, thắng Thất Trận Tông – Tô Kỳ Mộc!”
“Chung kết kết thúc, thủ tịch đệ tử năm nay là đệ tử Thiên mạch của Lăng Vân Tông – Sở Lạc!”
Trên vân đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người phấn khích đứng cả lên, hô to tên của Sở Lạc không ngớt.
Nghe thấy tiếng động ấy, Sở Lạc cũng bất giác ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
“ Thiên mạch của Lăng Vân Tông, quả là danh xứng với thực.”
“Đúng vậy, có thể nổi bật giữa một đám thiên tài, cho dù đối mặt với vận khí tà dị đến mức không thể tưởng nổi của Sở Yên Nhiên cũng không bại... Ờ, ta bắt đầu nghi ngờ danh hiệu thiên tài của nàng ta đến từ đâu rồi.”
“Nàng là ngự thú sư, linh thú càng mạnh, nàng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638916/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.