“Đi, đi xem thử.” Sở Lạc nghiêng đầu nói.
Cứ xem như là dịch vụ khuyến mãi cho nhiệm vụ "Giang Hải" đi. Dù sao hiện giờ thân thể nàng, y tu cũng bảo rồi — nhìn bên ngoài đã thấy dọa người, thật ra bên trong còn dọa hơn. Nhưng khả năng tự chữa lành lại càng đáng sợ hơn nữa.
Tốt nhất vẫn nên để cơ thể tự hồi phục, trong thời gian này không nên vận công tu luyện.
Tô Kỳ Mộc nuốt xuống miếng bánh nghẹn họng, thấy Sở Lạc đã đi trước thì vội vàng đuổi theo.
Sông Giáp cuồn cuộn chảy. Về chuyện con yêu thú Hóa Thần kỳ kia, tám đại tiên môn và Quyết Quốc không đạt được thỏa thuận, đành để nó quay về Đông Hải.
Thời gian qua, Quyết Quốc đã cử nhiều người thanh trừ tai họa trong sông, cộng thêm đại hội thủ tịch đệ tử, có rất nhiều tu sĩ tụ hội, dân chúng hai bờ cũng an toàn hơn nhiều.
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Ánh trăng dịu dàng rọi lên bóng dáng Sở Lạc ngồi bên bờ sông, như phủ lên nàng một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
“Đúng rồi,” Sở Lạc bỗng quay đầu, “hôm nay sư tôn ngươi không giục ngươi về luyện công à?”
Dù chưa từng tận mắt thấy, nhưng Sở Lạc cũng đoán được Tô Kỳ Mộc đã khổ luyện không kém gì nàng.
Chỉ là hắn nhìn có vẻ sáng lạn, nhưng địa vị trong Thất Trận Tông lại như bảo vật mong manh.
Còn bản thân nàng, ở Lăng Vân Tông ít ra cũng có nhiều người thật lòng với mình.
Nghe vậy, giọng Tô Kỳ Mộc hơi trầm xuống: “Sư tôn ta đang ở thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638914/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.