Sau khi trình bày những việc vừa xảy ra với chưởng môn, Sở Lạc thấy Tạ Dữ Quy được tu sĩ bản quốc dẫn đường, vội vàng tiến về phía mình, bèn bước đến đón.
“Tiểu tiên tử không bị thương chứ?” Tạ Dữ Quy vừa gặp nàng liền vội vàng hỏi. Con yêu thú Hóa Thần kỳ bị tám vị chưởng môn liên thủ bắt giữ kia quá hung mãnh, Tạ Dữ Quy chưa từng tận mắt chứng kiến, không tránh khỏi căng thẳng lo sợ.
Sở Lạc khẽ lắc đầu.
Đối diện với truy sát từ yêu thú Hóa Thần kỳ, nàng đã dốc hết toàn lực, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mới thi triển được hai lần Xích Hỏa Di Hình, giành lấy cơ hội thoát thân, giờ đây thể lực đã gần cạn.
Mà bên bờ đối diện, Tô Kỳ Mộc cùng những người khác nhìn về phía nàng, trong lòng chỉ hiện lên một ý nghĩ: nàng lại mạnh hơn rồi.
Lúc này Tạ Dữ Quy mới khẽ thở phào, lại đưa mắt nhìn dòng nước đang dần dần khôi phục bình thường, thở dài:
“Dòng sông này là mạch sống của một quốc gia, cho đến nay đã nuôi dưỡng vô số dân chúng. Lần này đại hội thủ tọa tổ chức ngay trên dòng sông, nếu chỉ chiếm dụng trong thời gian ngắn thì cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng việc vận chuyển thuyền bè qua lại. Nhưng hiện tại lại khiến nước chảy ngược, còn kinh động đến hải thú... chỉ mong dân chúng hai bờ không bị tổn hại sinh mệnh…”
Sở Lạc nhìn y, trong lòng cảm khái.
“Trong thiên hạ, tu sĩ dẫu là cường giả một phương, song phần lớn vẫn là phàm nhân. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638903/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.