“Ta biết tiền bối xưa nay vốn hào phóng, nhưng giờ chỉ là giúp đỡ lúc nguy cấp, cũng không cần phải quá hào phóng đâu . Sau này tiền bối chỉ cần trả ta một viên bát phẩm đan dược là được.”
Nghe vậy, Hồng Kiếm Đạo Nhân lại thở phào một hơi: “Được.”
Thấy lão sảng khoái như thế, mí mắt Sở Lạc giật khẽ một cái.
Hỏng rồi, ra giá thấp quá rồi.
Viên đan dược thất phẩm kia của Sở Lạc đưa ra kịp thời, dù chưa luyện hóa hoàn toàn, nhưng thân thể của Hồng Kiếm Đạo Nhân đã khôi phục không ít, khí tức dần ổn định lại, đã có thể tự đứng lên mà không cần hai đồ đệ dìu nữa.
Phun ra một ngụm m.á.u đen đục, Hồng Kiếm Đạo Nhân bước ra khỏi sơn động, giơ cánh tay còn lại lên gọi kiếm linh ra.
“Đi thôi, mau rời khỏi chỗ này.”
Lão bước lên phi kiếm trước, sau đó nhìn Chu Mặc Du và Trác Nhất lần lượt bay lên, cuối cùng Sở Lạc cũng nhảy lên theo.
Hồng Kiếm Đạo Nhân thoáng liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thấy hơi lạ. Đường an toàn không đi, lại muốn theo bọn họ liều mạng chạy trốn, đầu óc người này nghĩ gì vậy?
Nhưng lão cũng không dông dài, lập tức điều khiển phi kiếm, mang theo ba người nhanh chóng thoát thân.
Yêu Đế ngay sau đó tìm tới sơn động mà họ từng nghỉ chân, mùi m.á.u tanh trong động vẫn chưa tan hết.
“Đuổi.”
Một chữ lạnh lẽo vang lên, bóng yêu theo sau ống tay áo tuyết trắng biến mất không còn tăm tích.
Bốn người chạy trốn tới tận lúc hoàng hôn mới tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638893/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.