Trên tấm kim thiếp có một phong ấn, nếu không giải được phong ấn thì không thể biết bên trong chứa kiếm ý của ai.
Nhưng tên đạo tu đã dụ họ tới đây bắt chước nét chữ của Kỷ Thanh Vũ quá giống, nên khi Hồng Kiếm đạo nhân nhìn thấy tấm thiếp, liền nhận định đó là vật của Kỷ Thanh Vũ.
Sở Lạc nói mình may mắn, kỳ thực chẳng ai tin cả. Có Thời Yến ở đó, dù may mắn cỡ nào cũng không thể giành được vật trong tay hắn nếu không có thực lực thật sự.
Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân lại nhìn về phía Thời Yến, lông mày nhíu chặt.
Thời Yến cụp mắt cúi đầu.
Nghĩ đến việc sư tôn của Sở Lạc là người kia, lửa giận trong lòng Hồng Kiếm đạo nhân cũng vơi đi không ít. Lão nghĩ đồ đệ mình không phải vì thực lực yếu mới để vuột mất Kim thiếp chứa kiếm ý, mà là đồ đệ của người đó quá yêu nghiệt.
Nhưng dù thế nào, kiếm ý này lão đã mong chờ từ lâu, sao có thể dễ dàng nhìn nó rơi vào tay người khác.
"Tống Chưởng môn , kiếm ý này… với Lăng Vân tông chắc cũng chẳng dùng được nhỉ."
Giọng của Hồng Kiếm đạo nhân dịu đi vài phần.
Thấy lão đã nói đến mức này, Mạnh chưởng môn và Thẩm chưởng môn liền trao đổi ánh mắt, biết ngay là mắc câu rồi.
Việc trao đổi kim thiếp, mấy vị chưởng môn cùng Hồng Kiếm đạo nhân vào trong viện để bàn bạc. Còn các đệ tử Trúc Cơ vừa ra ngoài thì được các sư huynh sư tỷ hộ pháp, ngồi xuống điều tức hồi phục.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638859/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.