“Xưa nay có biết bao hiền thần lương tướng lưu danh sử sách, nhưng dù có xuất chúng đến đâu, nếu sinh không gặp thời, không gặp được minh quân biết lắng nghe lời can gián, thì cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.”
“Chữ ‘quân’ và chữ ‘thần’, vốn nên tương trợ lẫn nhau. Nhưng trên lãnh thổ rộng lớn này, bách quan có thể có hàng trăm, hàng ngàn, còn quân vương thì chỉ có một.”
“Một người ấy, lại có thể định đoạt việc hàng triệu người trong thiên hạ có phát huy được giá trị cuộc đời hay không.”
“Có lẽ điều bất hạnh nhất và may mắn nhất trong đời một người, đều là gặp phải ai.”
“Ta thân là bề tôi, gặp phải một quân chủ hôn ám vô đạo, lòng đã nguội lạnh. Nhưng đúng vào lúc đó, lại gặp được ‘ngư ông’ là tiểu tiên tử cải trang.”
Nghe những lời ấy của Tạ Dữ Duy, Sở Lạc cũng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
“Ngươi đi một đời, gặp đủ loại người, chịu ảnh hưởng của họ. Thế chưa từng nghĩ, có một ngày, chính mình sẽ là người mà kẻ khác gặp được — và sẽ thay đổi vì ngươi sao?”
Tạ Dữ Duy trong lòng chấn động.
“Nếu… nếu ta cũng có được bản lĩnh như tiểu tiên tử, có thể cứu lấy sinh linh muôn dân, thì có lẽ người bên cạnh ta, cũng sẽ vì ta mà hướng thiện.”
“Sao lại tự xem nhẹ bản thân đến vậy? Việc ngươi đang làm chẳng phải là đang cứu lấy Nghiệp Quốc đang bên bờ sụp đổ đó sao? Ngươi muốn cứu dân, thì trước tiên phải cứu triều đình, cứu lấy các bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638824/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.