Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc bật cười:
“Chẳng phải ngươi muốn chọn ra một vị tân hoàng cho Nghiệp Quốc sao? Ta tuy chỉ là thân vương của Đại Tĩnh, nhưng đối với những chuyện này vẫn hiểu đôi chút.”
“Đã muốn tìm một minh quân, tất nhiên phải là người có đức có tài, vừa phải am hiểu cổ kim, có nhận định riêng của mình, lại phải thực sự thấu hiểu nỗi khổ của dân sinh. Hiện nay Nghiệp Quốc cần nhất chính là một người có thể an định muôn dân.”
“Nếu như mò kim đáy bể mà tìm người như thế thì e là không thực tế chút nào. Huống hồ còn rất nhiều người đến chữ cũng không biết, mà đem ngai vàng trao cho hạng người như vậy, chẳng phải trò cười sao? Cho nên, những ứng cử viên thích hợp nhất… đều nằm trong những trang tấu chương này.”
Vừa nói, hắn vừa tìm lại hết đống tấu chương, văn thư, điển tịch các loại cẩn thận lựa chọn mang ra ngoài.
“Huynh giúp ta như vậy,” Sở Lạc lại quay đầu nhìn hắn, “không sợ vướng phải nhân quả hay sao?”
Lý Thúc Ngọc không khỏi bật cười: “Ta vốn cũng là nửa người trong cõi phàm trần mà.”
Hắn là người tu đạo, nhưng đồng thời cũng là Hoài An Vương của Đại Tĩnh, huyết mạch sinh ra đã gắn với trách nhiệm chẳng thể cắt lìa.
Sở Lạc cũng bật cười nhẹ, nhân gian này vốn là muôn hình vạn trạng.
Nàng vừa định ngồi xuống đọc kỹ đống tấu chương, lại nghe Lý Thúc Ngọc mở lời:
“Mấy cái này cứ để ta xem là được.”
“Chút nữa ta sẽ lọc ra các tấu chương ghi lại tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638822/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.