“Chỉ là trước kia khi buôn bán trong Lăng Vân Tông có người bán cho, ta thấy nó là tài liệu luyện khí tốt nên vẫn luôn mang theo bên mình.” Sở Lạc đáp.
Nhưng những lời nàng nói, Phí quốc sư căn bản chẳng nghe lọt được bao nhiêu.
Hạch quả của Long Tủy Quả tuy đúng là tài liệu luyện khí, nhưng một khi được nàng nói ra miệng, vậy thì tuyệt đối không chỉ là tài liệu luyện khí đơn thuần.
Y cầm hạch quả trong tay, cảm nhận được trong đó lờ mờ có kiếm ý lưu chuyển, liền mỉm cười nói: “Ta thấy vật này hợp mắt, không biết có thể mượn chơi vài ngày được chăng?”
Chỉ thấy ba người trước mặt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
“Ha ha ha, các người đều là hảo hữu của Phí mỗ ta, ngày mai có trò hay, nhớ đừng bỏ lỡ đó.”
Nói xong, Phí quốc sư tâm trạng khoan khoái, ung dung rảo bước quay về. Sau khi vào Đạo Anh Cung, y lập tức quay về tĩnh thất, thậm chí còn bố trí cả pháp trận bế quan.
“Long Tủy Quả từ mấy ngàn năm trước đã tuyệt diệt, hạch quả này có lẽ là vật còn sót lại từ thời ấy, ít nhất cũng đã có hơn hai ngàn năm lịch sử.”
Phí quốc sư cầm hạch quả trong tay, cẩn thận quan sát.
“Dấu răng này hẳn là lưu lại từ người ở nghìn năm trước. Có thể cắn được vật này, chủ nhân nó e là nhân vật bất phàm.”
“Kiếm ý lưu lại ngàn năm mà chưa tan, còn bảo đây chỉ là tài liệu luyện khí, hừ, thật coi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638813/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.