“Đời người chỉ trăm năm ngắn ngủi, phải biết quý trọng. Con sinh ra không gặp thời, người thân nhất lại gặp đại nạn như vậy, sau đó sa sút cũng là điều dễ hiểu. Nhưng đó không phải là điều tỷ tỷ con mong muốn.”
“Nàng đã đợi con rất lâu rồi, mong muốn được nhìn thấy con bình an, khỏe mạnh. Chấp niệm suốt bốn năm nay, cũng có thể vì vậy mà tiêu tan.”
“Tiểu oa nhi, sau khi về hãy thu dọn di cốt của tỷ tỷ con cho tử tế, rồi mang theo tâm nguyện của nàng, bắt đầu cuộc sống mới đi.”
Nghe Minh Vân đảo chủ nói xong, Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn đống xương trắng đã nát bươm kia.
“Nghe lời tỷ tỷ... Trên đời này không nên còn tồn tại cái chợ người “ rau” nữa, cũng không thể có thêm người nào bị coi là món ăn. Ta còn nhớ hồi nhỏ tỷ từng nói, người biết đọc sách có thể làm được nhiều chuyện hơn những người nông dân bình thường... Ta muốn đi học, để không còn ai phải chịu khổ như tỷ nữa.”
“Tốt, vậy hãy chăm chỉ học hành.” Minh Vân đảo chủ mỉm cười xoa đầu cậu bé.
Sau khi giải thích mọi chuyện cho Tiểu Đồng, Liễu Tự Diêu liền thi pháp lấy chiếc ngọc cốt đinh ra.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Một hạt bụi giữa trời đất, muôn sinh trong cõi trần. (Phần bốn)】
【Được tăng độ tín nhiệm tại Thần Ma Cảnh +1, nhận được thẻ ngẫu nhiên ×1.】
“Ta còn phải đưa Tiểu Sở đến hoàng cung Tĩnh Quốc, chiếc Ngọc Cốt Đinh này phiền ngươi mang về phong ấn lại.” Minh Vân đảo chủ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638804/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.