“Người còn lại chính là đương kim Nguyên Đức Hoàng đế Tĩnh Quốc– Lý Bá Khiêm. Tuy ông không phải là người thống nhất thiên hạ từ lưng ngựa như Tuyên Vũ Hoàng đế, nhưng lại dám đón lấy giang sơn hoang tàn khi đất nước lâm nguy. Hoàng thất huynh đệ không phân tranh, không lui bước, đồng lòng vực dậy cơ nghiệp suy tàn. Sau khi ổn định được giang sơn Tĩnh quốc, ông cũng không quên tâm ban đầu, thi hành chính sách nhân nghĩa, khiến cho quốc gia từ một mảnh đất rách nát sắp chia năm xẻ bảy trở thành một trong những cường quốc hùng mạnh nhất hiện nay. Danh xưng minh quân, quả thật xứng đáng!”
Nghe xong những lời này, Sở Lạc chống cằm, thầm nghĩ: sau khi quay về, nhất định nàng phải hỏi sư tổ xem rốt cuộc trên người ông còn bao nhiêu bí mật nữa.
Nàng nhớ lần đầu gặp Bạch Thanh Ngô, ông có dung mạo như tiên, trong vẻ ung dung lại ẩn chứa sự dịu dàng từng trải, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tôn quý tự nhiên.
Ai mà ngờ ông từng là sát thần dẹp loạn thiên hạ, cũng từng là một cô nhi nơi chiến trường không nơi nương tựa.
Nếu không phải hôm nay nghe Tạ Dữ Quy kể lại, e là nàng suốt đời cũng không thể liên hệ sư tổ nhà mình với hình tượng của Tuyên Vũ Hoàng đế.
Lại nghe hắn mô tả về vị đế vương Tĩnh Quốc, tưởng tượng về cảnh dân chúng yên ổn, quốc vận hưng thịnh, cũng khó trách vì sao cuộc thi đại tỉ thí lần này lại được tổ chức ở đó.
Ánh mắt Tạ Dữ Quy vẫn dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638799/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.