Sau khi vào trong, Trần Tiểu Sa chia một nửa con cá nướng cho nó.
“Ăn cá không, Lạc Lạc sư tỷ mua cho đấy.”
Đứa bé nhìn về phía cửa sổ mà Tần Tiểu Sa vừa bước vào, dù không nhìn thấy những người khác, nhưng nó biết hai người kia chắc chắn đang ở không xa.
Gặp ánh mắt của Tiểu Sa, đứa bé lắc đầu: “Các người làm sao lại ở đây?”
“Sư tôn nói đệ có vấn đề, Lạc Lạc sư tỷ cũng nói đệ có vấn đề.”
“Các người không phải nữ quỷ sao?”
“Không phải nữ quỷ, chúng ta từ trên núi xuống.”
“Các người là sơn quỷ sao?”
“Chúng ta không phải quỷ, chúng ta từ đảo bay xuống.”
Đứa bé nghe mà không hiểu gì, lại thấy Tần Tiểu Sa ăn cá ngon lành, nó không khỏi nuốt nước miếng.
“Đây.” Tiểu Sa lại chia thêm một miếng cá đưa cho nó.
Đứa bé nhìn miếng cá rất lâu, rồi quay mặt đi.
“Ngươi cứ ăn đi, ta không ăn thứ gì đâu, chắc chắn một ngày nào đó sẽ c.h.ế.t đói.”
“Tại sao đệ lại muốn chết?”
“Chết rồi sẽ thành quỷ, thành quỷ rồi có thể đi tìm tỷ tỷ ta, ta cũng có tỷ tỷ mà.”
“Tỷ tỷ của đệ cũng là quỷ sao? Tỷ ấy c.h.ế.t thế nào?”
“Bốn năm trước, hạn hán, tiền trong nhà đã hết, không có gì ăn, tỷ ta… tỷ ấy bị cha mẹ bán đi làm người “ rau”, bán được ba nghìn văn.”
“Người “ rau” là gì?”
“... Là người bị ăn như rau ấy.”
“Lạc Lạc sư tỷ nói, người c.h.ế.t rồi linh hồn sẽ tan đi, tỷ của đệ đã vào luân hồi rồi, đời này chịu khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638794/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.