Trong phòng tu luyện, Sở Lạc nuốt một lá của Thất Diệp Nhiên Huyết Thảo, sau đó lập tức vận hành tâm pháp, hấp thu linh khí.
Linh khí di chuyển khắp cơ thể để rèn luyện kinh mạch, đồng thời cũng giúp giảm bớt cơn nóng do huyết dịch bốc lên, hai bên bổ trợ lẫn nhau.
Mấy ngày liền trôi qua, cảm nhận được dược lực của Thất Diệp Nhiên Huyết Thảo trong cơ thể đã tiêu hóa tốt, Sở Lạc mới nhìn đến đóa Ngọc Nhan Hoa mà lần trước mình chưa thử.
"Đây chính là linh vật dùng để rèn luyện lông tóc à?"
【Vật này vốn không tên là ‘Ngọc Nhan Hoa’, nó là linh vật không thể thiếu trong quá trình luyện thể của thể tu, sau bị luyện đan sư phát hiện có hiệu quả rất tốt để luyện ‘Ngọc Nhan Đan’, nên bị đổi tên thành ‘Ngọc Nhan Hoa’, vì bị khai thác quá mức nên đã tuyệt chủng.】
"Thế thì Ngọc Nhan Đan là cái gì, giống như mấy loại đan dược giữ nhan sắc trong tu chân giới à?"
【Tất nhiên là không giống rồi. Ngọc Nhan Đan không chỉ giúp người dùng trẻ mãi không già, mà còn có tác dụng cường hóa thân thể, biểu hiện rõ ràng nhất là ở mái tóc—nó có thể giúp tu sĩ sở hữu mái tóc đen óng mượt, phối hợp với công pháp luyện thể thì tóc sẽ không thể bị c.h.é.m đứt, cũng không thể bị đốt cháy.】
"Thật đúng là cứu tinh của những người hói đầu mà…"
Sở Lạc lẩm bẩm, rồi nhét luôn Ngọc Nhan Hoa vào miệng, khác hẳn hai món trước—một thì nhai không nổi, một thì nóng đến cháy miệng—Ngọc Nhan Hoa lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638786/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.