Nhìn lá bùa trong tay — là món được ông chủ cửa tiệm ép bán kèm mới mua về, Sở Lạc vuốt cằm suy nghĩ.
“Cái này… có dùng được thật không ta…”
Ánh mắt Lưu Phong Nguyên cũng rơi vào tấm phù trong tay nàng, hơi ngạc nhiên.
“Sở sư muội, muội còn có thứ này sao?”
“Ngươi đừng hiểu lầm, cái này là… là do mua thứ khác được tặng kèm đấy! Nhưng mà,” Sở Lạc liếc nhìn về phía nữ thủ lĩnh bộ lạc kia, “nói không chừng lại có thể lấy nó ra làm một cuộc giao dịch.”
“Dùng cái này để đàm phán á?” Lưu Phong Nguyên bật cười: “Người nào mới vẽ ra cái phù kiểu này vậy trời…”
“Sư huynh, huynh đến giúp ta phiên dịch.”
Sở Lạc gọi hắn lại, rồi đi tới trước mặt thủ lĩnh.
Lần này do đã có đủ tài liệu so sánh, nên lời Lưu Phong Nguyên dịch ra cũng không còn khác xa ý của Sở Lạc như trước nữa.
“Ngươi cứ nói là ta biết người trong bộ lạc các ngươi rất ít đàn ông, việc sinh con nối dõi rất khó khăn. Nhưng ta có cách giải quyết, có thể giúp bộ lạc các ngươi sinh thêm nhiều con cháu, điều kiện là… các ngươi phải rời khỏi nơi này, trở về quê hương ban đầu.”
“Pff…” Lưu Phong Nguyên suýt không nhịn được cười: “Sở sư muội, dù cái phù kia có tác dụng với họ thật, muội cũng chỉ có một tấm, không thay đổi được gì đâu.”
Sở Lạc trầm mặc, sau đó mở túi ra cho hắn xem.
Lưu Phong Nguyên cười cứng đờ.
Sau đó thành thật dịch lại cho nữ thủ lĩnh kia.
Thủ lĩnh nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638781/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.