Lưu Phong Nguyên suy nghĩ một chút: “Chắc là không vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt quá! Sư huynh đi xuống núi với ta, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ.”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Phong Nguyên lập tức tái xanh.
“Xuống núi… ta không đi đâu.”
“Huynh yên tâm, có ta ở đây, họ không dám đụng vào huynh đâu!” Sở Lạc vội trấn an.
Thế nhưng Lưu Phong Nguyên vẫn lắc đầu: “Sở sư muội, muội ngây thơ quá rồi. Linh lực của muội cũng đã bị Quỷ Cảnh này hút sạch, các chiêu thức chiến đấu mà chúng ta học, tuy uy lực mạnh, nhưng đều dựa vào linh lực mới thi triển được. Bây giờ không còn linh lực, nếu thực sự đối mặt với mấy người phụ nữ hoang dã kia, chúng ta sẽ bị đánh đến không kịp trở tay đấy.”
“Nếu huynh không yên tâm, vậy thì để ta đưa huynh đến bộ lạc của đám đàn ông trước, ở đó không có phụ nữ.” Sở Lạc kể lại chuyện mình trải qua sau khi vào Quỷ Cảnh, nhưng cố tình lược bỏ phần bắt gặp mấy người đàn ông đang tắm và việc bị cả bộ lạc đuổi bắt.
Nghe xong lời kể của Sở Lạc, Lưu Phong Nguyên ngạc nhiên nói: “Thì ra họ cũng chẳng thần bí gì…”
“Cũng vẫn có phần thần bí,” Sở Lạc lại nhớ tới đồ hình con rắn đen mà nàng thấy tối qua, “biết đâu, họ có liên quan đến l iên kết giữa nơi quỷ cảnh này, còn mật thiết hơn cả bộ lạc của đám phụ nữ kia.” Cũng vì nghĩ rằng không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t mãi được, Lưu Phong Nguyên liền đồng ý với yêu cầu của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638779/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.