Nghe lời cổ vũ của Hạ An Triều, Hạ Tĩnh Niên cũng dần gạt bỏ được u uất những ngày qua.
Sau đó, khi con thuyền nhỏ trôi ra giữa sông, trong đêm tối, cuộn tranh đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hạ Tĩnh Niên phát hiện ra, liền cầm tranh lên xem.
Gió trên sông dần lớn, từ dưới đáy thuyền cũng mơ hồ bốc lên một làn sương mỏng.
“Ca ca, bức tranh này mở ra được rồi!”
Tiếng kinh ngạc của Hạ Tĩnh Niên vang lên từ phía sau.
Nghe vậy, Hạ An Triều cũng quay lại nhìn. Trên bức tranh vừa mở ra chỉ vẽ hai người — một thiên nữ đang múa uyển chuyển và một vị tiên nhân nhắm mắt gảy đàn.
Thế nhưng chưa kịp nhìn kỹ thêm, gió sông bỗng thổi mạnh hơn, mặt nước đang yên lặng cũng bắt đầu dậy sóng, con thuyền nhỏ bị lật trong chớp mắt.
“Á——”
“A Niên!”
Hai tiếng “bụp” vang lên, huynh muội cùng rơi xuống nước.
Bức họa tiên nhân đang mở ra nhanh chóng chìm xuống đáy sông, ánh sáng phát ra từ bức tranh như những sợi dây tơ, trói c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tĩnh Niên, kéo nàng chìm xuống theo.
Dưới làn nước, Hạ Tĩnh Niên hoảng loạn tột độ, nàng ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc từ bức họa kia, nhưng sức lực quá yếu ớt, cảm giác ngạt thở dần chiếm lấy ý thức.
Đúng lúc ấy, có một bàn tay siết chặt lấy nàng...
Hạ Tĩnh Niên quay đầu nhìn, người kia đúng là ca ca của nàng – Hạ An Triều.
Huynh ấy muốn kéo nàng lên, nhưng sức lực vẫn không chống lại được bức họa tiên nhân kỳ quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638760/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.