Lý Thúc Ngọc suy nghĩ kỹ những điều hắn vừa nói, không khỏi lẩm bẩm:
“Sư muội Sở Lạc mới đến này là truyền nhân thân truyền của trưởng lão, địa vị tôn quý, được tông môn coi trọng. Nhưng vị Sở sư muội mà ta từng biết, chỉ là một người nhỏ bé trong hàng vạn đệ tử ngoại môn, từ nhỏ đã trải qua cảnh gia đình tan nát, dung nhan bị hủy, vậy mà vẫn không từ bỏ hy vọng, luôn cố gắng sống tiếp. Nghe thì có vẻ không thể, nhưng nếu hai người ấy thực sự là một, thì có lẽ… cũng là chuyện tốt.”
“Đến Phi Vân Các rồi.” Tằng Ngôn Hi mỉm cười nói.
Trên lầu các, đảo chủ Minh Vân mỉm cười ném cho Sở Lạc một loạt đề khó. Khi nàng đang vò đầu bứt tai không hiểu gì, sau lưng bỗng vang lên hai tiếng gọi.
“Sư tôn.”
“Sư tôn.”
Một giọng trong đó vô cùng quen thuộc, Sở Lạc khẽ giật mình, quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Lý Thúc Ngọc sau khi bước vào cũng nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi trước án thư thấp, chỉ với bóng lưng thôi đã cảm thấy quen thuộc. Những lời Tằng Ngôn Hi nói khi trước cũng hiện về trong đầu hắn.
Đến khi nàng quay đầu lại, suy nghĩ ấy mới dần được khẳng định.
Sở Lạc sững người nhìn Lý Thúc Ngọc đã lâu không gặp, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra phải dùng thân phận mới thế nào để đối diện với Lý Thúc Ngọc, cũng chưa biết phải giải thích chuyện trước đây ra sao, còn chuyện trước cổng sơn môn Lăng Vân Tông hôm đó, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638744/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.