Nghe vậy, Sở Lạc lập tức nhắm mắt làm theo, trong lòng không nhịn được mà thầm khen một câu. Đúng là đồ tốt thì phải cầu kỳ, rèn thương còn phải đi kèm cả một cái bao riêng để đựng.
Trong đầu nàng dần hiện ra hình dáng của bao thương, vậy mà lại chẳng hề thua kém gì bản thân trường thương kia. Trên bao còn được vẽ hình kỳ lân cát thú sống động như thật, cứ như thể chỉ chốc lát nữa thôi là nó sẽ gầm lên rồi bước ra ngoài vậy.
Sở Lạc thầm tưởng tượng, thay đổi hình dạng của Phá Chiều thành dáng vẻ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, rồi lại thu lại toàn bộ khí tức, cho đến khi dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một pháp khí tầm thường, lúc ấy nàng mới yên tâm.
Trời còn chưa sáng, Sở Lạc lại luyện thương thêm một lúc với Bạch Thanh Ngô, nhận được vài chỉ điểm. Gần tới lúc trời hửng sáng, nàng mới quay về Hoàng Tuyền điện.
Lúc ấy Tịch Ninh đang ở trong phòng, giúp nàng sắp xếp quần áo cần mang theo. Nhìn cảnh ấy, Sở Lạc bỗng có một cảm giác kỳ lạ—như thể mình sắp rời nhà để lên đường đi học vậy.
Không bao lâu sau, trời sáng hẳn, Tống Chưởng môn cũng đã đến.
Sở Lạc mang theo túi trữ vật đã được gói ghém xong xuôi, dưới sự giục giã của Tịch Ninh, bước đến chỗ Chưởng môn.
Đến cửa điện, nàng dừng lại, vẫy tay: “Sư tôn, đợi nghỉ lễ con sẽ về!”
Trên đường rời khỏi thung lũng Hoàng Tuyền, Tống Chưởng Môn hỏi nàng vài chuyện về cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638740/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.