"Người tu đạo, muốn thành tựu thì khổ tu, tài nguyên và cơ duyên là ba thứ không thể thiếu. Nếu một trong ba bị thiếu hụt, hai thứ còn lại phải bù đắp vào. Nhưng Lạc nhi, con là đứa trẻ khó dạy nhất mà ta từng gặp, vì mệnh cách con quá kỳ lạ, hầu như không có cơ duyên nào cả."
Bạch Thanh Ngô bình thản nói ra sự thật tàn khốc nhất.
"Sư tổ," Sở Lạc bặm môi đầy bướng bỉnh, "người đừng bỏ mặc con nha!"
Nghe vậy, Bạch Thanh Ngô khẽ cong môi: "Sư tổ chỉ muốn nói rằng, dạy con không thể qua loa như dạy đại sư tỷ và nhị sư huynh của con được. Tâm pháp con sẽ tu luyện sau này, ta cần phải suy tính kỹ càng một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, con chỉ được học công pháp, tuyệt đối không được tu luyện bất cứ tâm pháp nào khác, nhớ kỹ chưa?"
Sở Lạc gật đầu lia lịa, bỗng ánh mắt sáng lên: "Con còn có đại sư tỷ và nhị sư huynh ạ? Nhưng sao con chưa từng thấy họ ở Hoàng Tuyền Cốc?"
Bạch Thanh Ngô khựng lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt thần tiên ấy cũng nhạt dần.
"Đại sư tỷ của con đã tử trận trong thời loạn. Nhị sư huynh bị kẻ gian hãm hại, rơi vào ma đạo, bị trục xuất khỏi Lăng Vân Tông."
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại chất chứa biết bao bi thương. Sở Lạc bất giác nhớ tới sư tôn của mình.
Sư tôn hẳn cũng từng là một chính đạo tu sĩ hào sảng hiên ngang, nhưng đã trải qua chuyện gì mới khiến người trở nên như bây giờ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638708/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.