“Mất trí nhớ rồi?”
Hà Nghiễn Sơ sững sờ một lúc, rồi khóe môi bỗng cong lên.
“Vậy chắc muội ấy cũng không biết đống pháp khí đầy đất này từ đâu mà có nhỉ?”
“Đã không biết gì hết, vậy thì tất cả những thứ này thuộc về đội Tuần Tra…”
“A, ta tỉnh rồi.”
Trương Diệu Huyền đỡ Sở Lạc, người vừa đột nhiên mở mắt với vẻ mặt mơ màng.
“Sao ta lại ngất vậy? Chắc chắn là do hạ đường huyết! Ủa, Hà sư huynh tới khi nào vậy?”
“Vừa mới đến thôi.”
Hà Nghiễn Sơ cười nói: “Mất trí nhớ không phải chuyện nhỏ đâu, ta sẽ cử hai người đưa muội ra khỏi Khải Vân Lâm để chữa trị. Chuyện ở đây cũng không cần muội lo nữa.”
“Khụ khụ… Ta đột nhiên nhớ lại rồi.”
Sở Lạc vội vàng bước lên trước, nghiêm túc nói:
“Hà sư huynh, ta cảm thấy số pháp khí tịch thu này nên có một phần của ta, đổi thành linh thạch là được.”
Nghe vậy, Hà Nghiễn Sơ bật cười hai tiếng, không chút nể tình mà búng một cái lên trán nàng.
“Ngọc bài thân phận của muội tại sao lại xuất hiện trong hang Cực Minh Lang, Tân Na c.h.ế.t như thế nào? Lý Hạo Minh đang ở đâu? Thành thật khai báo!”
“Ta đương nhiên sẽ khai báo thật.”
Bộ não Sở Lạc vận hành hết tốc lực để bịa chuyện, còn bản thân thì có chút chột dạ, lảng tránh ánh mắt của hắn.
“Huynh cũng đừng có tra khảo ta chứ, đáng sợ quá.”
Nghe vậy, Hà Nghiễn Sơ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Ta thấy muội chột dạ rồi.”
Sở Lạc mở to mắt, vì nàng không hề thấy môi Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638704/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.