"Thiệu sư tỷ!" Sở Lạc không nhịn được hét lên.
Ngay khoảnh khắc đó, nữ thi trong thân cây đột ngột bay ra, mang theo hơi lạnh thấu xương. Khi thanh kiếm trong tay Lý Hạo Minh sắp đ.â.m vào thần hồn của Thiệu Yến, nàng vung tay, trực tiếp chặn đứng mũi kiếm sắc bén.
Kiếm khí cắt qua làn da, m.á.u vốn đã đông lạnh giờ đây lại bắt đầu tuôn chảy, từng giọt nhỏ xuống đất.
Nhìn người chắn trước mặt mình, khóe mắt Thiệu Yến chợt rơi ra huyết lệ.
"Trương sư tỷ…"
Nàng đã nhớ ra!
Là Trương Diệu Huyền!
Là vị sư tỷ vẫn luôn chăm sóc bọn họ!
Nhớ ra rồi… tất cả đều nhớ ra rồi…
Nàng sao có thể quên mất sư tỷ được chứ…
Trương Diệu Huyền khẽ nhíu mày. Nàng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, nhưng cảm xúc cuối cùng trong lòng chỉ còn lại sự bi thương.
"Không ngờ ngày gặp lại, lại là trong tình cảnh thế này."
Một người là oán hồn.
Một người là xác sống.
Sấm sét rạch ngang trời, mưa lớn trút xuống cuồng loạn.
Lý Hạo Minh toàn thân nhuộm máu, gương mặt dữ tợn đến đáng sợ.
"Trò huynh muội tình thâm này, thật tiếc là Tân sư muội không thể tận mắt chứng kiến."
Hắn vừa nói vừa đưa mắt liếc sang bên cạnh.
Tân Na lúc này đã bị dày vò đến thần trí tán loạn, cho dù không còn bị trói buộc, nàng cũng chỉ ngồi ngây dại trên mặt đất.
"Hừ, vẫn luôn nhìn đấy thôi."
Giọng điệu Lý Hạo Minh nhẹ bẫng nhưng tràn đầy khinh miệt…
Ánh mắt hắn lại rơi vào Sở Lạc, kẻ vốn không nên xuất hiện ở đây.
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638701/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.