“A!”
Sắc trời tối sầm lại, trong rừng Khải Vân truyền đến một tiếng hét thảm, tám tấm bùa Khinh Thân vờn quanh người Sở Lạc, chạy hết tốc lực phóng nhanh về phía trước, lúc nghe được thanh âm này không khỏi nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ thấy vòng tay trên cổ tay Vu Duy và Vương Hương Xảo đột nhiên sáng lên, chúng nó bỗng nhiên biến lớn, cuối cùng trở thành đồ vật giống như dây thừng trói chặt hai người lại, muốn chạy cũng căn bản chạy không thoát.
Tân Na ở lại tại chỗ trông coi hai người này, Lý Hạo Minh thì thay đổi dáng vẻ khiêm tốn lễ độ ngày xưa, cả người đằng đằng sát khí, đuổi theo Sở Lạc.
“Sao ngươi không đeo vòng tay?” Sau lưng truyền đến giọng nói hung ác của Lý Hạo Minh: “Chẳng lẽ ngươi đã sớm phát hiện kế hoạch của ta!”
Sở Lạc khẽ nhếch môi: “Nếu như ta nói, không cẩn thận rơi vào trong nhà xí thì ngươi có tin hay không?”
“Hả?” Lý Hạo Minh càng thêm phẫn nộ: “Ta cực khổ luyện chế pháp khí trung phẩm mà ngươi lại vứt nó ở loại địa phương dơ bẩn này? Đừng trốn, ngươi căn bản trốn không thoát, ta nhất định sẽ sắp xếp cho ngươi...!kiểu chết thống khổ nhất!”
“Mẹ nó! Chính ngươi đã nói vòng tay kia rộng hơn tay ta cả một vòng, đó là luyện chế dựa theo kích thước người lớn, lúc ta đi WC nó không cẩn thận rơi xuống không phải rất bình thường sao!”
Lý Hạo Minh ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên ta gặp một sư muội không thức thời như ngươi, lẽ nào ngươi còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638694/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.