Thuật Hỏa Cầu vốn nên sử dụng để công kích địch nhân cứ như vậy bị Sở Lạc dùng để nướng thịt, hơn nữa linh lực được khống chế vô cùng cẩn thận, độ lửa vừa vặn, không bao lâu mùi thơm liền bay ra.
Lý Thúc Ngọc tiện tay đặt một kết giới ngăn cách nơi này, để phòng ngừa có yêu thú đi săn ngửi thấy mùi tìm tới.
Sở Lạc cầm chủy thủ chia thịt, nàng nói được làm được, một miếng cũng không chia cho Vương Hương Xảo, lại cho Vu Duy ngồi bên cạnh nàng ta một miếng lớn, mùi thơm chui thẳng vào mũi người bên cạnh.
Ngưu Tài Lương ăn say sưa ngon lành: “Không ngờ tay nghề của Sở sư muội lại tốt như vậy, chúng ta ở trong rừng Khải Vân mà vẫn có thể ăn được thịt nóng hổi ngon lành thế này.”
“Ít nhiều cũng may có Tấn Quang Mã tự đâm chết mình.” Sở Lạc vừa ăn vừa cảm khái: “Đúng là Bồ Tát sống.”
“Ai nha, lời này không thể nói, Bồ Tát thì không thể ăn được.” Ngưu Tài Lương vội nói.
Lý Thúc Ngọc tích cốc, nhưng cũng rất nể mặt Sở Lạc, ung dung chậm rãi ăn.
Bên kia thì ngược lại, Vu Duy cầm thịt nướng được Sở Lạc chia ra, muốn ăn nhưng lại băn khoăn sắc mặt âm trầm của Vương Hương Xảo bên cạnh.
“Hay là...” Hắn nhỏ giọng nói, chia thịt nướng trên tay mình làm hai nửa: “Vương sư muội, muội cũng ăn một chút?”
Lời vừa dứt, liền thấy Vương Hương Xảo căm giận trừng mắt nhìn hắn, trong lồng ngực tức giận nhưng thời gian một ngày này cũng thật sự quá đói bụng, lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638680/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.