“Âm thanh ở đâu…ở đâu ra vậy?” Sở Lạc run rẩy nói, bàn tay cầm chổi càng chặt hơn.
Nàng nhìn xung quanh một lúc nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng những âm thanh than khóc này lại vang lên bên tai không ngừng.
Cố tiếp thêm cho mình một chút can đảm, tiếp tục đi thẳng về phía trước, quay người nhìn toàn cảnh đại điện.
Khí phái rộng lớn, đương nhiên, nếu như không phải ở trong hoàn cảnh âm trầm khủng bố như vậy!
“Sư tôn?”
Sở Lạc thử hô lên.
Ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Thạch chỉ có thể chiếu rọi một đoạn đường nhỏ trước mắt, sau khi đi tiếp một đoạn, lại lần nữa quay người nhìn lại, đại điện kia đã vô cùng mơ hồ, giống như là bị một tầng sương mù quỷ dị ngăn cách.
Sở Lạc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi hai tiếng sư tôn.
Mà ở phía sau nàng, chẳng biết từ lúc nào lại có một đốm lửa ma trơi màu lam đậm lén lút đuổi theo.
Phía trên đốm lửa ma trơi dần dần hiện lên một khuôn mặt nam nhân già nua.
“Tiểu bối.
” Nó đột nhiên nói tiếng người!
Thân thể Sở Lạc cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Tiếng gọi! là từ phía sau truyền đến.
Kinh nghiệm xem vô số bộ phim kinh dị nói cho Sở Lạc biết, ban đêm nghe thấy có thứ gì đó gọi tên mình thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng, làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu bối?”
“Tiểu bối!”
Mặt người trên trên đốm lửa ma trơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638664/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.