Triệu Tử Tuấn đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh vừa rồi. Ông ta nhìn vô số bức ảnh trước mắt, trong đầu hiện lên cảnh cô ấy bị bọn đàn ông vây quanh, bị chúng chạm vào, bị tra tấn.
Mắt ông ta ngày càng đỏ, rốt cuộc ông ta đã chạm tới giới hạn, đứng phắt dậy gạt hết ảnh chụp xuống đất: “Tôi không biết chúng!!”
Ánh mắt Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng, cô lãnh đạm nói: “Ngồi xuống!”
Triệu Tử Tuấn đỏ bừng mặt, ông ta thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
Ông ta không hiểu, rõ ràng cô gái xinh đẹp trước mắt này trông không hề mạnh mẽ, còn không giống cảnh sát, nhưng khi mặt cô đanh lại, vẻ kiêu ngạo sắc bén ấy, đã hoàn toàn nghiền nát khí thế tự cao của ông ta.
“Triệu Tử Tuấn, đây không phải nơi ông lên mặt ngang ngược!”
Triệu Tử Tuấn liếc nhìn camera, suy sụp ngồi xuống.
Diệp Tiểu Nhu: “Triệu Thanh Nhã đã muốn thoát khỏi khống chế của ông từ lâu rồi, điều này ông nên biết rõ.”
Triệu Tử Tuấn nhếch môi, tỏ vẻ khinh thường.
“Đúng, cô ấy biết không thể thoát khỏi ông, nên mới đưa ra một quyết định.”
Triệu Tử Tuấn ngây ngốc, hồi lâu sau mới khó khăn hỏi: “... Quyết định gì?”
“Ông đẩy cô ấy vào địa ngục, nên cô ấy lôi tất cả những người từng tra tấn cô ấy xuống vực sâu.” Lúc Diệp Tiểu Nhu nói, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu kiên định của cô lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh băng: “Buổi triển lãm nghệ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3537263/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.