Lúc tới, cô ngồi xe Giang Thạc cũng phải mất hơn một giờ, nhưng dọc đường đi ngoại trừ thưởng thức phong cảnh, thi thoảng bị mũ bảo hiểm quá lớn che khuất tầm mắt, thì cô cũng không có cảm nhận đặc biệt gì.
Nhưng khi cô ngồi sau lưng Dương Viêm, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc chưa từng có.
Phải nói là kích thích không gì sánh bằng.
Dù tốc độ nhanh, nhưng không hề khiến người ta thấy nguy hiểm, trái lại cô còn hưởng thụ cảm giác tự do thoải mái này, dọc đường cô cứ cười tủm tỉm mãi.
Nhưng đây chỉ là niềm vui chóng vánh, họ sắp phải đối mặt với vụ án cậu bé vị thành niên chết trong tuyệt vọng dưới đáy giếng tăm tối.
“Nói hươu nói vượn, lúc bọn tôi tìm được thằng bé, nó đã chết từ lâu rồi. Anh nghĩ chỉ trong thành phố mới có pháp y, còn chỗ bọn tôi thì không có sao? Bọn tôi đã sớm tìm người xem, đúng là thằng bé chết do tự sát.” Ở đồn công an trên trấn, một người họ hàng nào đó của cậu bé đang chỉ vào nhóm cảnh sát hình sự trong thành phố chửi ầm lên: “Thằng bé đã tự sát mà mấy người còn muốn làm khổ nó, không đời nào bọn tôi cho phép đâu!”
Bố mẹ cậu bé được gọi tới cũng khóc lóc ầm ĩ, sống chết ngăn cản không để họ điều tra.
“Con tôi đã chết thảm rồi, bị giáo viên của trường học hại chết, bây giờ còn bị mấy người làm tình làm tội, mấy người có phải là con người không!!”
Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3511417/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.