Tiêu Ngũ lập tức bỏ đồ xuống, cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa và khóa đều thuộc kiểu cũ, rất dễ mở ra từ bên ngoài. Hai người vừa nhìn một vòng thì lập tức biết không ai chăm sóc hoa cỏ trong sân từ lâu, chúng đã bắt đầu úa tàn.
“Trước nay thầy vẫn rất nâng niu những hoa cỏ này.”
Tiêu Ngũ nói xong, nhanh chân bước đến mở cửa vào nhà.
Diệp Tiểu Nhu theo sau, thấy Tiêu Ngũ đứng sững người.
Thiệu Lương Vỹ ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp chăn lông. Khi ông thấy Tiêu Ngũ, trên mặt không để lộ biểu cảm gì, nhưng khi nhìn Diệp Tiểu Nhu đằng sau, ông cũng ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Nhu, cháu...” Ông gọi tên Diệp Tiểu Nhu, không nói nên lời.
Tiêu Ngũ ném đồ trong tay xuống: “Thầy, thầy làm sao vậy?!”
“... Không có gì, chỉ té ngã thôi, cũng lớn tuổi rồi, đừng ngạc nhiên.” Không biết vì sao Thiệu Lương Vỹ rất lúng túng, ông luống cuống nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Ừ... Tiểu Nhu, sao cháu lại tới đây? Cũng không báo chú một tiếng, làm chú bối rối quá...”
“Tại sao bị ngã mà không nói cho em biết? Rồi thầy cứ một mình ở đây như thế sao?!” Tiêu Ngũ vừa kinh ngạc vừa đau lòng, quỳ gối trước mặt Thiệu Lương Vỹ, muốn xem chân của ông.
Thiệu Lương Vỹ không để anh ta chạm vào mình: “Được rồi được rồi, trò xem gì chứ, trò cũng đâu phải bác sĩ. Dẫn Tiểu Nhu đến đây cũng không nói với tôi tiếng nào, thật tình, trò không biết gì cả!”
Diệp Tiểu Nhu nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3507915/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.