Ngón tay đang gõ chữ của Diệp Tiểu Nhu cứng đờ, cô ngẩng phắt đầu, nghiêm túc phủ nhận: “Không, không có, tôi không hề tán gẫu với họ.”
Vừa dứt lời cô đã hối hận ngay, không phải câu này đang giấu đầu lòi đuôi sao?
“Ngoại trừ tán gẫu với họ, còn ai khác có thể khiến cô luống cuống tay chân trả lời tin nhắn như vậy à?” Dương Viêm nhìn môi cô: “Sau khi cô nhếch khóe miệng thì chưa từng hạ xuống.”
... Đúng là một tí luống cuống cũng không bỏ sót, người đàn ông đáng sợ.
Có lẽ mỗi lần họ cà khịa Dương Viêm trong nhóm chat, anh đều biết hết, Diệp Tiểu Nhu thầm nghĩ, dù sao người này chỉ cần liếc nhìn biểu cảm của bạn là biết tỏng trong đầu bạn đang có suy nghĩ xấu xa gì.
Quả thực là khắc tinh trời sinh của tội phạm.
Diệp Tiểu Nhu bĩu môi.
Dương Viêm như cười như không nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu lập tức hiểu ánh mắt này - Cô nghĩ cô có thể giỏi hơn tôi bao nhiêu đây?
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Quả thực, cô của hiện tại, về cơ bản có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của người khác, nhất là mấy lời nói dối vụng về. Trừ phi là người thông thạo tâm lý hành vi như Dương Viêm, nếu không thì thật sự rất khó qua mắt cô.
Hơn nữa, cô phát hiện cô cũng không hề thích hợp nói dối người bên cạnh, ngay cả chính cô cũng tự đỏ mặt khi nghe lời nói dối giấu đầu hở đuôi này.
Xem ra IQ của cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3506601/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.