“Thường ngày cô ấy ăn gì? Tự nấu, hay gọi đồ ship?”
Trần Giai Vỹ nghĩ nghĩ, trả lời: “Đôi khi sẽ làm một chút, đôi khi tôi sẽ gọi đồ ship cho cô ấy, cô ấy thích ăn cay, cứ không có đồ cay thì cô ấy sẽ tức giận.”
Có lẽ đang nghĩ tới thời gian ngọt ngào của hai người, Trần Giai Vỹ nở nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười vừa chân thật vừa thẹn thùng, ai nhìn vào cũng sẽ không nghi ngờ tình cảm mà thanh niên trẻ tuổi này dành cho bạn gái là giả.
“Tôi có thể xem máy tính của cô ấy một chút không?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Máy tính của cô ấy bị cảnh sát lấy đi điều tra rồi.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Mấy ngày cô ấy mất liên lạc, còn điều gì bất thường không? Cậu nghĩ lại xem.”
“Tôi đã rất cố gắng suy nghĩ, chỉ mỗi ngày đó cô ấy nói mình cứ như bị người khác theo dõi. Rồi cũng vì dạo trước vụ án kia quá ồn ào, nên cô ấy khóc sướt mướt bảo tôi về nhà với cô ấy. Nhưng hai ngày đó tôi quá bận, cũng biết cô ấy hay suy nghĩ miên man, đành nhờ bạn bè ghé qua xem thử. Bạn tôi nói đã kiểm tra quanh nhà, không phát hiện ai khả nghi. Có lẽ cô ấy đã nghĩ nhiều, tôi cũng không để trong lòng, nói cô ấy chịu khó nhịn hai ngày chờ tôi trở về.”
Chắc hẳn cậu ta đã kể chuyện này vô số lần, nên trong lúc cậu ta nói, trên mặt đã hiện ra vẻ nôn nóng lẫn hối hận, cậu ta chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3503436/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.