Cô gái đ/á/nh xe quay đầu nhìn hắn.
Ngụy Phất từ trong áo lấy ra giấy bạc ném tới: “Mau đi!”
Hắn không nhận ra.
Ta nghĩ đến tình cảnh ngày đó, không nhịn được cười lạnh.
“Nhiều năm qua, hắn lại không nhận ra ta, ta đã c/ứu hắn, khuyên hắn viết thư cho Ngụy Quỳnh, sau đó giam hắn lại.”
Quân cờ đen nhẹ nhàng đặt xuống.
“Đã vậy, ngươi gi*t hắn, trẫm tha Ngụy Quỳnh.”
Ta nhẹ nhàng cầm quân trắng, xem xét cục cờ, suy nghĩ nghiêm túc.
“Bệ hạ, quả thật ngài bắt Ngụy Quỳnh là để dụ ta ra, nhưng cũng tự đặt mình vào thế nguy nan. Nay nếu ta thả Ngụy Phất, ngài không chỉ gi*t hại em trai nhỏ, còn đổ tội cho hoàng muội, đâu còn chút đức hạnh của bậc quân vương?”
Quân trắng rơi vào góc trống, mở ra chiến trường mới.
Ngụy Trường Yên nghe vậy, ngón tay thu lại, quân đen rơi vào lòng bàn tay, bị hắn nắm ch/ặt.
“Triều Như Ngọc, việc này có lợi gì cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi không muốn gi*t Ngụy Phất?”
Phải.
Việc này có lợi gì cho ta?
Ta đứng dậy, nhìn xuống hắn, giọng lạnh lùng.
“Bề tôi trung lương ch*t vì tiết nghĩa, bảo vệ pháp độ, hy sinh vì đạo. Kẻ quân vương giả dối gian xảo, lại giẫm lên th* th/ể của họ, leo l*n đ*nh cao quyền lực chính trị, đây chẳng phải là sự châm biếm đối với đại nghĩa sao?”
Ngụy Trường Yên ngẩng đầu, nhìn ta một cái.
“Ngươi hẳn đã đọc ‘Hán Thư’. Ch*t, không oán h/ận.” “Đó là sách Bệ hạ đọc. Sách ta đọc là, làm bề tôi, không phải vì gia thần, mà vì thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-truong-nhu-ngoc/4645581/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.