「Tâu Bệ hạ, Viên Mộc gi*t con thần là việc chúng nhân tận mắt chứng kiến, còn việc Thái Hậu đặc xá thì không ai ngờ tới. Thần e rằng Viên Mộc đã bị diệt khẩu hoặc bị người khác c/ứu đi trước. Như vậy, mọi chuyện mới thông suốt.」
Trần Tiêu tiến lên chấp tay hành lễ với Hoàng Đế.
「Tâu Bệ hạ, Lư đại nhân cùng vi thần quen biết hơn mười năm, nay ngay cả thần cũng không nhận ra, hẳn là đã lão suy mất trí. Thần xin vì Lư đại nhân thỉnh cầu h/ài c/ốt!」
Giọng ông dừng lại, cúi mắt nhìn về Lư Chuẩn.
「E rằng ngày mai, ông ấy ngay cả Bệ hạ cũng không nhận ra, lại nói là bị người mạo danh, há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?」
Lư Chuẩn chằm chằm nhìn Trần Tiêu, mắt như muốn phun lửa, chỉ vào mũi Trần Tiêu, vung tay áo mạnh mẽ.
「Viên Mộc! Viên Duy Chi! Ngươi mới là đứa trẻ mất trí, sao dám khuyên ta từ quan?」
Trần Tiêu quay người lại, ngạc nhiên nhìn ông.
「Ồ, Lư đại nhân lại nhận ra ta rồi?」
Ngụy Quỳnh nhịn không được cúi đầu cười.
Lư Chuẩn lấy tay ôm ng/ực, ho dữ dội.
「Ngươi…」
Ngụy Trường Yên vẫy tay, liền có Nội Giám đến đỡ lấy ông.
Lư Chuẩn tiếp tục kiên trì: 「Thần còn có…」
Ngụy Quỳnh đứng dậy: 「Tâu Bệ hạ, hãy để Lư đại nhân nghỉ ngơi một lát, đúng lúc thần muội cũng có nhân chứng.」
Ta dẫn Quách Lao Đầu và Tô Đại Phu vào điện.
Trần Tiêu sững sờ quay người, nhìn bóng dáng ta đi tới, ánh mắt hơi sáng lên, khóe miệng khó giấu nụ cười.
「Dân nữ Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-truong-nhu-ngoc/4645565/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.