Ngụy Phất lên ba tuổi đã được phong làm Đông Dương Vương, phong địa Lệ Xuyên, có thể nuôi dưỡng binh mã.
Về sau, Thái Tử lên ngôi, Lư Thái Hậu lâm triều nghe chính, càng thêm sủng ái Ngụy Phất, khiến cho khi trưởng thành, hắn mãi không chịu đến phiên, ở Kinh Thành ngang ngược vô kỵ, là kẻ nổi tiếng ph*ng đ*ng.
Phụ thân và huynh trưởng của tôi khi ấy đảm nhiệm Ngự Sử Đài, nhiều lần dâng sớ khuyên can, yêu cầu theo tổ chế, thỉnh Ngụy Phất đến phiên, nhưng đều vì Thái Hậu không nỡ con nhỏ mà thôi.
“Tông thất vương trưởng thành đến phiên, là lễ pháp quốc gia.”
Cho đến lần cuối cùng, hắn không còn kiên trì đến phiên, nhưng lại khiến Lư Thái Hậu nổi gi/ận dữ dội.
“Ngự Sử Đài không còn thỉnh Đông Dương Vương đến phiên, thỉnh Đông Dương Vương trường lưu Kinh Thành, tuyệt đối không thể ra.”
Lư Thái Hậu ngồi bên phải Hoàng Đế, trên mặt hiện lên nụ cười.
Nhưng ngay lập tức, Ngự Sử Đại Phu Triều Kỳ quỳ xuống, cao cao giơ tờ sớ trong tay.
“Đông Dương Vương tuân tư vo/ng pháp, thần thỉnh tru.”
Giọng nói hùng h/ồn vang khắp đại điện.
“Thần giám sát Hình Ngục Kinh Thành, tù nhân đầy ắp, quan sai khổ không kham, thần đi thăm hỏi tra xét mấy tháng, lại có quá nửa phạm nhân là vì đắc tội Đông Dương Vương mà nhập ngục. Tội danh không căn cứ pháp điển mà định, lượng hình không y pháp độ mà tài. Dưới chân thiên tử, lao ngục Hình Ngục, lại thành tư ngục của một người hắn, làm sao không khiến lòng người kinh hãi?”
Hoàng Đế trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-truong-nhu-ngoc/4645561/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.