Tôi cúi đầu đi gỡ dây lưng của hắn, bị Trần Tiêu giữ tay lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tôi liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi xem vết chai trên tay hắn. Người b/ắn cung, thường năm đeo túi tên ở eo, dây lưng đều là loại đặc chế.”
Trần Tiêu bèn rút dây lưng của người đó ra.
“Là người b/ắn cung.”
“Chín phần mười chính là kẻ b/ắn tên lạnh buổi trưa.”
Người này và kẻ mướn sát thủ bảo ta đầu đ/ộc Viên Mộc, hẳn là cùng một ng/uồn gốc.
Tôi nhìn quanh một vòng, nhưng Viên Mộc đi đâu rồi?
Đầu óc vô cùng hỗn lo/ạn, trong lòng càng ngày càng hoảng hốt, tầm nhìn mờ ảo.
“Ngươi không sao chứ?”
Trần Tiêu thấy ta không ổn, giơ tay muốn đỡ ta, sắp chạm vào thì lại dừng lại giữa không trung.
Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm hắn: “Viên Mộc biến mất rồi… hắn vốn ở đây.”
Hắn im lặng không nói.
Tôi đưa mắt nhìn ra cửa, hít một hơi thật sâu.
“Nếu hắn trốn thoát, mà còn sống, ra ngoài sẽ biết đại xá, chắc chắn sẽ về Viên Phủ.”
Để kiểm chứng ý nghĩ, tôi đi đến Viên Phủ.
“Xin hỏi, đại công tử nhà các ngươi hôm nay có về qua không?”
Người gác cửa đáp: “Không có.”
Hắn vừa định đóng cửa lớn, vô tình nhìn ra phía sau ta, mắt bỗng sáng lên.
“Công tử về rồi.”
Tôi quay người nhìn —
Một thân áo trắng của Trần Tiêu, đứng yên lặng ở không xa, dáng vẻ thon thả.
Hắn nhẹ nhàng dựa vào cửa xe ngựa, hai tay khoanh trước ng/ực, hơi nheo mắt, trên môi mang nụ cười như có như không.
Tôi như chưa từng quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-truong-nhu-ngoc/4645558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.