Trải qua thêm hai tiết nữa thì đến giờ trưa, đây là thời gian duy nhất An có hứng thú, không có điều gì quan trọng hơn no bụng.
Lúc này Phelan lại không có biểu hiện nào muốn đi, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu. Pheromone hương Hoàng Lan tỏa ra đầy cáu kỉnh. Chắc hẳn là tác dụng phụ của loại thuốc kia lại tới. Đến bây giờ các bác sĩ vẫn chưa tìm được thành phần bên trong loại thuốc kia là gì.
An chọt chọt cánh tay Phelan: "Ngài Walter... ngài không ăn trưa sao?" Nếu không đi thì tránh ra cho người khác ra ngoài.
"..."
Phelan lặng im.
Không gian yên tĩnh làm tiếng ọt ọt phát ra từ dạ dày cậu đặc biệt lớn.
Lúc An định nhắc nhở tiếp thì một beta đi vào, đặt hai phần thức ăn lên bàn, người trong lớp đều ra ngoài hết nhưng động tác người này vẫn rất nhẹ nhàng. An nhận ra đây là một người hầu trong nhà.
Hai mắt màu lục anh ánh đỏ từ khi nào, Phelan hai tay khoanh trước ngực hất hất mặt: "Mở ra."
An lờ mờ hiểu ý mở hai phần thức ăn ra, mặt méo xệch. Tưởng đâu được cho ăn, ai dè đây là phần thức ăn cho một người.
Bên trong gồm một hộp đựng bữa trưa, còn lại là đồ đồ tráng miệng, bên cạnh chỉ có một bộ dao nĩa in hoa văn sang trọng.
Đúng là không nên trông đợi gì mà.
Đặt dao nĩa trước mặt Phelan, "Ngài Walter, mời dùng bữa." Hắn ăn xong thì cậu mới được ăn, đây là quy tắc lúc sáng Adam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554903/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.