An gập sách ra ngoài thì hoàng tử cũng vừa đi, giọng cậu nhẹ thênh: "Hoàng tử đi rồi ạ?"
Thấy An đứng sau từ khi nào. Đột nhiên hắn thấy chột dạ như vừa phạm lỗi gì nặng nề, đồng tử màu lục co rút: "Ngươi... đêm nay lại ngủ ở đây đi. Tối ta khát nước không cần thức dậy gọi người." Tại sao mình phải chêm lý do chứ?
"Không được đâu thưa ngài. Ngày mai phải dậy sớm, tôi đã chuẩn bị nước sẵn ngay đầu nằm. Ngài Phelan yên tâm mau ngủ đi ạ. Tôi đi trước." Vừa dứt lời, An liền rời đi.
Cũng không đợi hắn trả lời.
Ánh nắng ngày đông yếu ớt rọi qua từng tán lá đang vươn thân ôm lấy sương sớm.
An đã tỉnh dậy từ sớm, cùng những người hầu khác kiểm kê lại tư trang cá nhân của Phelan, phải đảm bảo tất cả luôn nằm trong kế hoạch.
Phelan dang tay để may sửa lại những chỗ chưa vừa ý, hai mắt dán chặt vào người hầu nhỏ khom lưng nhỏ giọng dặn dò hai thợ đánh giày.
Cảm nhận được ánh mắt Phelan, An ngước nhìn, lướt qua, ngoảnh mặt tiếp tục việc trong tay.
"!"
Hắn mím môi, thở hắt tỏ vẻ bực bội. Thợ may Alpha bên cạnh bị Pheromone đầy đe dọa trấn áp, bàn tay cầm kim chỉ run run, "Ngài... Walter... tôi..." Tay cô không tài nào may đúng đường khâu được.
"Lo việc của ngươi đi."
Vậy ngài phải rút lại Pheromone đi chứ!
Thợ may chỉ biết cúi thầm rơi lệ. Nếu ngoài phạm vi nhà ở mà thả Pheromone lung tung thế này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554894/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.