Việc này không thể thay đổi đúng không?
Ha... Hoặc là... tôi chết đi?
Cơ thể của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định.
Đủ rồi.
"Hầu tước, xin lỗi vì ra ngoài không báo trước. Tôi là bất đắc dĩ, chỉ là vô tình. Hầu tước Walter, ngài... tha thứ cho tôi... có được không?... Một lần thôi, nhé?"
Lâu đài nhà Walter.
Đoàn người dần lui ra ngoài. Không biết ai trong số họ lên tiếng trước "Ngạt thở chết tôi rồi! Pheromone có thể đè chết người mà. Hầu tước... sẽ không giết tên kia chứ?"
Trong căn phòng to lớn yên tĩnh đến đáng sợ. An cúi gằm mặt tránh đối mặt cùng vị chủ nhân lẳng lặng ngồi như tượng trên ghế, cậu có thể cảm nhận được đôi mắt sâu hoắm kia đang nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cậu.
Mái tóc dài của An xõa bung bên vai, mơ hồ hư thực tản ra làn hương dịu nhẹ.
Cậu quỳ rạp trên sàn để lộ cổ tay gầy dễ dàng quan sát được mạch máu.
Hai người cứ thế làm tượng hơn nửa giờ rồi.
Đầu gối cậu đã ẩn ẩn bắt đầu đau.
"Nói đi." Thái độ Phelan bình tĩnh đến lạ thường "Tại sao?"
Tay An siết chặt, môi mím bắt đầu sắp xếp cốt truyện "Thưa chủ nhân, tôi hoàn toàn không phải muốn bỏ trốn. Luật Dellingr rất khắt khe với Alpha, vì không muốn liên lụy đến ngài nên tôi bất đắc dĩ phải làm vậy. Chỉ là kỳ động dục đến quá đột ngột. Tôi phải tìm nơi giải quyết cho ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554872/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.