Hôm nay báo thù đã thành công một nửa Vương gia vô cùng nhàn hạ thoải mái cưỡi ngựa chậm rãi tiếp tục đi đến Thái Uyên miếu, khóe miệng luôn cong lên mỉm cười, gương mặt đỏ hồng, còn có con mắt cũng mang ý cười biểu hiện ra tâm tình y thật tốt.
Uông Nghĩa Thăng còn nhớ chuyện cái bụng của Vương gia, cố ý xem xét hạ thể của Vương gia cũng không thấy tổn thương, hắn rất lo lắng sợ mình làm tổn thương bên trong thân thể của Vương gia. Nhưng qua một đêm, Vương gia lại tinh khí tràn trề, không nhìn ra là đã bị tổn thương nơi nào.
Nguyên nhân chính là không biết bị thương nơi nào nên Uông Nghĩa Thăng lại càng thêm lo lắng, càng ngày càng cẩn thận mà hầu hạ Vương gia, mỗi ngày đều giúp Vương gia xoa xoa cái bụng. Sáng sớm tỉnh lại trước tiên là đem cái bụng Vương gia xoa xoa đến thoải mái, buổi tối cũng xoa vuốt đến trong giấc mộng Vương gia vô ý thức rên rỉ mới dừng tay.
Vương gia thật là khiến người ta bận tâm a! Uông Nghĩa Thăng bất đắc dĩ lại ngọt ngào nghĩ.
—–
Đoàn người đứng trước những bật thang dưới chân núi ngẩng đầu ngóng nhìn Thái Uyên miếu được thì xây dựng dựa vào sườn núi. Từng bậc thang kéo dài từ chân núi đến cửa miếu. Phía trên cao cửa lớn của miếu là hai chữ “Thái Uyên” uy nghiêm đoan chính đứng sừng sững, bốn bức tường của miếu được điêu khắc hình hoa sen, tường vân xoay quanh hướng ra biển. Đại điện nguy nga được xây dựa lưng vào núi. Ngọn núi một màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-vuong-gia/1216633/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.