Tôi không dám nhìn vào mắt của hắn, đành phải khom người nói. “Thưa ngài, ngài có sai bảo gì sao?”
“Là cậu sao…” Nam tước nhìn tôi một cái. “Đúng rồi, Billy đã về nhà.”
Tôi xấu hổ cúi đầu, nghĩ thầm ngài làm sao lại không biết hắn đã về nhà được.
“Cậu… đã khoẻ hơn chưa?” Hắn thấp giọng hỏi.
Sắc mặt tôi hơi hồng, khẽ nói. “Thân thể tôi vô cùng tốt, không có bất cứ cái gì khó chịu.”
Nam tước lại không nói chuyện nữa, không khí xung quanh xấu hổ đến quỷ dị.
Thẳng đến qua hơn mười phút, cuối cùng hắn mới mở miệng, nhưng lại là nói. “Tôi không cần gì cả, cậu có thể đi xuống.”
Tôi cúi người rời khỏi phòng, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn cố ý gọi tôi lên, chỉ là để hỏi về thân thể tôi hay sao.
Tôi bưng giá cắm nến trở về phòng của người hầu ở tầng một.
Ai biết vừa mới ngồi xuống, chuông trên tường lại vang lên lần nữa.
Tôi làm ngơ ánh mắt của mọi người, vội vội vàng vàng chạy lên lầu hai.
Nếu chủ nhân có sai bảo, người hầu hẳn nên ở bên cạnh đợi sai bảo bất cứ lúc nào. Nhưng cứ hết kêu lại gọi, thì có vẻ người hầu không hoàn thành tốt công việc, ngay cả quản gia Hilton cũng bất mãn nhìn tôi một cái.
Đến khi tôi trở lại phòng ngủ của Nam tước một lần nữa, hắn đã đứng ở bên giường.
Ánh nến hắt vào khiến cái bóng của hắn dài đến kỳ lạ.
Hắn không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-quy-ong/2314512/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.