Đối với việc Nam tước đến đây, ngài Gabriel tất nhiên là vui sướng không thôi, hắn mãnh liệt yêu cầu Nam tước ở lại làm khách, đương nhiên hắn cũng bán tôi đi luôn.
“Đêm qua tôi còn muốn đưa người hầu này đến lâu đài của ngài, vậy hôm nay cứ trực tiếp để cậu ấy đi cùng ngài thôi.” Hắn lấy lòng nói.
“Không cần.” Nam tước để lộ nụ cười khó coi. “Lần trước tôi chỉ nói đùa, hiện tại xem ra, kỳ thật cậu ta cũng rất vụng về.”
Gabriel cười gượng nói. “Bọn người kia đều là đồ ngu xuẩn.”
Hai người nói chuyện với nhau, không khí ngược lại vô cùng hài hòa, tuy rằng đại đa số thời điểm đều là Gabriel tự quyết định.
Trong lúc đó, Nam tước Oscar không hề liếc nhìn tôi một cái. Hắn vẫn giống như bình thường, bình tĩnh lạnh lùng, nói chuyện có nề nếp.
Đến khi không còn lời nào để nói, ngài Gabriel đành phải tiếp tục khoe khoang những vật hắn sưu tầm được. Hắn đứng trước một bức hoạ thật lớn trong phòng khách, đắc ý dào dạt nói: “Đây là bức tranh “Kito giáo”, tôi phải chi gần một ngàn bảng để có được nó. Hãy nhìn màu nước trên mặt tranh, nhìn nét vẽ của nó, tinh xảo biết bao nhiêu. Tôi thật hy vọng tất cả mọi người đều có cơ hội thưởng thức nó.”
Khi hắn đang hào hứng nói, một người hầu bỗng nhiên đẩy cửa đi vào. Tôi nghe được người đó nói khẽ với Gabriel. “Thưa ngài, nhà xưởng đã xảy ra chuyện, có mấy người đến đây kiểm tra, bảo rằng nơi này của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-quy-ong/2314478/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.