“Là Betty, trước đây làm đầu bếp nữ trong trang viên. Cô ấy vừa mới đi ngang qua, cho nên tới thăm em.” Tôi nói.
Oscar nhìn tôi trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Cô ta nhất định rất thích em.”
Tôi bất đắc dĩ cười, nói đùa với hắn: “Đương nhiên, mọi người phụ nữ đều thích em, ngài không phải đã sớm biết sao?”
Hắn không thèm phân cao thấp với tôi như thường ngày, không nói gì lại bỗng nhiên bỏ đi.
Hắn cưỡi ngựa trong rừng nguyên một buổi sáng, lúc trở về lạnh đến mức lỗ tai đỏ hết cả lên.
Sau đó hắn liền vào phòng làm việc, ở bên trong một mình kéo đàn violin.
Đã rất lâu rồi Tử tước không kéo violin, tôi không biết hắn vì sao lại phiền lòng.
Nếu chỉ là bởi vì tôi nói chuyện hai câu với một cô gái trẻ, vậy thì quá kỳ quái. Tôi bình thường cũng hay nói chuyện phiếm với các người hầu nữ trong trang viên, hắn tuy rằng sẽ nói vài ba câu chua lét, nhưng cũng chỉ là như vậy.
Tôi đẩy cửa phòng làm việc đi vào, người đang đưa lưng về phía tôi kéo đàn liền dừng động tác, đặt đàn violin vào hộp, đậy nắp lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn tinh tế trên hộp đàn.
“Ngài đang phiền não chuyện gì sao?” Tôi hỏi hắn.
“Tôi không có gì phiền não cả.” Hắn mạnh mẽ nói.
“Vậy tại sao lại một mình kéo đàn trong phòng?”
“Bời vì tôi muốn.”
Người yêu lòng dạ hẹp hòi lại tỏ ra cáu kỉnh, tôi đành phải dỗ dành hắn.
Ôm ấp thân thiết cả nửa ngày, hắn mới quanh co lòng vòng nói: “Betty kia tốt như vậy sao? Em nhìn cô ta đến thất thần.”
Những lời này thật là chua đến ê răng.
Tôi vội vàng nói: “Cô ấy chẳng, huống chi cô ấy sắp lập gia đình rồi, chỉ là đến chào hỏi em thôi.”
Oscar lại ý vị sâu xa nhìn tôi: “Thật sự là thế phải không?”
“Vâng, thưa ngài, em với cô ấy còn chưa nói được vài câu. Cô ấy có gì không giống với những người hầu nữ khác? Nếu ngài không hài lòng về chuyện này, vậy trang viên cũng khỏi cần thuê người hầu nữ nữa.”
“Cô ta cùng những người hầu nữ khác đương nhiên không giống nhau, những người khác sẽ nhìn em như cô ta sao?” Hắn rầu rĩ nói.
Tử tước cũng không phải là người giỏi nói dối, rõ ràng hắn biết cái gì đó.
Hắn trực tiếp hỏi tôi: “Cô ta yêu em đúng không?”
Sau đó không cần tôi trả lời, hắn đã nói: “Bởi vì tôi cũng yêu em, cho nên tôi biết.”
Tôi xấu hổ cười cười, không bao biện nữa, mà nói: “Đừng như vậy, ngài biết là em yêu ngài, trừ ngài ra em sẽ không để ý đến ai khác.”
Oscar trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi tôi: “Owen, em bắt đầu yêu tôi từ lúc nào?”
Hắn cúi đầu, nhìn tôi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc mang theo ý không cho phép kháng cự.
Vấn đề này khiến tôi sửng sốt một chút.
Từ lúc nào?
Là từ lúc nào đây?
Tôi nhìn hắn, trong đầu hiện lên đủ loại tình huống.
Oscar không chờ đợi tôi nói ra đáp án đã tiếp tục hỏi: “Em cũng giống tôi, từ khi sinh ra đã thích đàn ông sao?”
Tôi không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì trong một thời gian dài, tôi đã nhập sự áy náy và tình yêu với hắn lại làm một. Rốt cuộc là tôi yêu hắn từ lúc nào, đến chính tôi cũng không biết.
Hơn nữa, cũng khó có thể phân biệt giữa tình yêu và sự áy náy, hai loại tình cảm này đều mãnh liệt đến mức tôi có thể vì hắn mà trả giá tất cả. Nếu thật sự phải chọn ra, có lẽ là ngay từ lúc lần đầu nhìn thấy hắn sau khi sống lại, tôi đã lẫn lộn giữa hai tình cảm này.
Không cần biết có phải là áy náy, cũng không cần biết có phải là tình yêu hay không.
Hắn quan trọng như thế, chiếm hết toàn bộ đầu óc tôi, tình cảm mãnh liệt như vậy so với tình yêu có thua kém gì đâu?
Vì thế tôi nhìn hắn, nói: “Lần đầu tiên em gặp ngài, em đã yêu ngài rồi.”
Hắn lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: “Sao có thể như thế. Tôi… Tôi chẳng những còng lưng, tướng mạo cũng không xuất chúng, làm sao một người có thể yêu người khác ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chứ? Lại không quen biết nhau, đây là chuyện không thể nào…”
Trái tim tôi nóng lên, không khỏi nhìn hắn mà nói: “Con người đương nhiên sẽ không thể yêu người khác ngay từ lần đầu gặp, không biết gì về đối phương sao có thể nói yêu? Nhưng mà lúc em chưa gặp ngài, cũng đã biết về ngài.”
Hắn nghi hoặc nhìn tôi: “Vì sao em lại biết tôi?”
Tôi lắc nắm tay của mình, nói: “Em nghe những người khác nói, nghe… những người đã từng gặp ngài kể về ngài, em biết chuyện của ngài, biết ngài là người tốt, biết ngài rất thông minh, biết rất nhiều chuyện về ngài…”
Oscar nhìn tôi thật lâu, bỗng nhiên cười, sau đó hắn than thở: “Cho nên quả nhiên là em đã cố ý hấp dẫn tôi ngay từ đầu sao? Tôi đã sớm biết, cảm giác của tôi sẽ không sai.”
Sau đó hắn cố ý nói: “Đầu tiên em bò lên giường tôi, lại cả ngày hoảng hốt trước mặt tôi, chẳng những đọc bài thơ tình cho tôi, còn cả ngày nhìn lén tôi, thừa dịp tôi tắm rửa em liền đến quyến rũ tôi, còn… còn cứu mạng tôi lần cưỡi ngựa kia, rồi lại cởi sạch quần áo…”
Nói xong, hắn liền tỏ ra tức giận.
“Em luôn quyến rũ tôi trước, sau đó lại tra tấn tôi.”
Nghe những lời này, tôi thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
Sao tôi không nhớ mình đọc thơ tình cho hắn lúc nào nhỉ, còn có, chuyện tôi quyến rũ hắn khi hắn đang tắm là thế nào? Về phần cởi sạch quần áo thì…
Hắn tưởng tượng cũng quá nhiều rồi…
“Vậy được rồi, là em nhớ lầm, có lẽ là thật lâu thật lâu về sau em mới yêu ngài.” Tôi thở dài nói.
Hắn thở phì phì ôm tôi, dùng sức hôn hôn, nói: “Tôi đây thật đáng thương, tôi chính là đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên đó, tôi…”
Hắn nhìn tôi trong chốc lát, ngây ngốc nói: “Tôi… Tôi lúc tỉnh lại khi đang bệnh, nhìn thấy em nằm bên cạnh tôi, thấy em xinh đẹp như thế, xinh đẹp như một thiên sứ… Trái tim của tôi đập mạnh đến mức muốn phá tan ***g ngực…”
Lời thổ lộ của hắn khiến trái tim tôi nóng lên, tôi lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn nói: “Cho nên, em không thể nhớ lầm, em nói em đã yêu tôi từ sớm, tôi nghe xong thật hạnh phúc…”
Giờ khắc này thật sự rất ấm áp, chúng tôi thân mật trong chốc lát, hắn liền quên mất những chuyện khác, bắt đầu đắc ý dào dạt, túm lấy tôi nói những lời yêu thương không dứt, thậm chí còn mượn cớ này mà đưa ra những yêu cầu quá đáng. Ví dụ như hắn muốn tôi mang những sợi dây thừng mà tôi nhất định không chịu mang trước đây.
Không thể để cho hắn tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi rất quen thuộc với bộ dạng này của hắn, nếu dễ dàng để hắn đắc ý, nhất định sẽ đưa ra tiếp những đề nghị không bình đẳng. Có vài yêu cầu có thể chết người đó, mệt cho hắn phải can đảm nói ra.
Tôi nhẹ nhàng hỏi hắn: “Thưa ngài, ngài thật sự là yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên sao?
Hắn đỏ mặt nói: “Nhóc hư, em còn muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần mới chịu đây?”
“Nhưng mà… Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải là lúc em chăm sóc ngài khi ngài sinh bệnh.”
Hắn kỳ quái hỏi: “Không phải sao? Chúng ta đã gặp mặt khi nào nữa? Em từng tới trang viên Delman ư?”
Tôi nhìn hắn nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là trong phòng ăn của trang viên Momon, em còn tự mình mang thức ăn cho ngài.”
Tôi tiếp tục hỏi hắn: “Cho nên ngài nói em xinh đẹp giống thiên sứ, nói tim ngài đập đến phá tan ***g ngực, thật ra là nói dối đúng không? Nhìn xem, lần đầu ngài thấy em, ngài căn bản không hề có ấn tượng gì, vậy mà dám nói đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên.”
Oscar lập tức sửng sốt, hắn há miệng thở dốc, kích động nói: “Sao có thể như vậy? Tôi đương nhiên là có ấn tượng, tôi chỉ là…”
Hắn do dự một chút, già mồm át lẽ phải: “Chúng ta lúc ấy không có nói chuyện với nhau, cho nên không tính là gặp mặt.”
“Chúng ta đương nhiên nói chuyện rất nhiều, em bưng thức ăn đứng trước mặt ngài, hỏi ngài muốn dùng hay không, hỏi rất nhiều lần, nhưng mà đến mí mắt ngài cũng không nâng, còn không thèm nhìn thẳng em.”
Hắn bị tôi nói đến á khẩu không trả lời được, không biết làm sao nhìn tôi.
Qua nửa ngày, hắn mới cúi đầu nói: “Tôi sẽ không thể đơn giản yêu ai chỉ vì dung mạo, thực xin lỗi, tôi là trong thời gian chúng ta ở chung kia mới dần dần yêu em, em có trách tôi không? Bởi vì tôi đã không chú ý đến em trong lần đầu gặp mặt…”
Tôi không nói gì nữa, chỉ là dùng tay ôm hắn, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc yên lặng này.
Nhưng mà không ngờ sau đó, hắn buộc tôi đi làm một chuyện cực kỳ dọa người.
“Tôi muốn em đến nói với cô ta, em hiện giờ đã có người yêu, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc.” Hắn nói.
“Chuyện này cũng quá kỳ quái, có ý nghĩa gì đâu? Huống hồ em với cô ấy cơ bản rất khó gặp lại nhau, sao còn phải cố ý đi tìm cô ấy làm gì, nói như vậy rất xấu hổ.” Tôi quả thực không còn lời nào để nói.
“Nếu em không muốn đi, tôi sẽ bảo Billy đi nói.”
Trời ạ, cầu xin ngài đừng cố ý gây sự nữa, tôi đau đầu nói: “Chẳng lẽ ngài không sợ xấu hổ sao?”
“Nếu không đi nói, tôi sẽ ngủ không yên.” Hắn cau mày, mười phần nghiêm túc nói.
“Em lúc nào cũng ngủ ở bên cạnh ngài, một cô gái sắp lấy chồng có thể làm ngài lo lắng như vậy sao? Trong lòng em chỉ có một mình ngài, ngài đến tột cùng là lo lắng chuyện gì chứ?”
“Tôi không cần… một người yêu em như tôi, luôn luôn nghĩ về em. Trừ tôi ra, ai cũng không thể yêu em!”
Hắn chẳng những muốn tôi không được yêu người khác, mà người khác yêu tôi cũng không thể.
Người yêu lòng dạ hẹp hòi của tôi, thật sự là quá mức nhỏ nhen.
Bởi vì tôi không có cách nào viết được bức thư dọa người như vậy, Tử tước liền dùng danh nghĩa của tôi viết một lá thư, lưu loát nói rằng tôi cùng với một người khác đã yêu nhau cuồng nhiệt, tôi yêu đến chết đi sống lại, rất giống thơ ca trong Kinh thánh kể lại.
Không để ý sự ngăn cản của tôi, hắn nhất định đem lá thư ra ngoài.
Tôi đã dự đoán được phản ứng của người khác sau khi nhận được lá thư này. Đầu tiên không cần biết trong làng có thể tìm được người biết chữ hay không, đọc xong lá thư mà Tử tước viết bằng thể chữ hoa lệ phức tạp này, mọi người nhất định sẽ trực tiếp xem tôi là đồ bệnh thần kinh.
Haiz, sau khi làm bại hoại thanh danh của tôi, Tử tước Oscar cuối cùng đã có thể an ổn ngủ ngon giấc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]