A Hạo, anh xin lỗi vì đã giấu em! Chỉ là anh không muốn em phải nhớ lại những thứ đó...
Mạnh Cường nhìn em mình dịu giọng nói. Đáng ra lúc đó, cậu không nên để em ấy một mình...
- Anh hai, chuyện đó anh không có lỗi đâu! Anh đừng tự trách mình nha!
Mạnh Cường ngạc nhiên nghe y nói. Cậu không ngờ lời đầu tiên y nói ra khi nghe xong câu chuyện lại là lời này.
Em trai của cậu thật sự rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
- Ừm, cảm ơn em A Hạo!
Mạnh Cường khẽ hôn lên tóc em mình. Mà Mạnh Hạo cũng rất hưởng thụ cái hôn ấy.
- Này nhóc, lên kia ngồi!
Hiểu Vương vừa mở cửa xe đã thấy cái cảnh chướng mắt đó. Khụ, hắn không có ghen ăn tức ở gì đâu!
- Nhưng mà em muốn...
Chưa để Mạnh Hạo trưng cầu ý kiến cá nhân đã bị nắm cổ áo không thương tiếc kéo ra ngoài.
Cạch!
- Anh mở cửa sẵn rồi đó, vô đi!
Hiểu Vương vừa mở cửa chỗ ngồi ghế phụ vừa thong thả khom người bước vào chỗ ban nãy Mạnh Hạo vừa mới ngồi. Trong có khác gì ăn hiếp con nít đâu chứ.
- Anh Vương đáng ghét....
Mạnh Hạo lí nhí nói. Sau đó vẫn ấm ức ngồi kế bên cạnh Hiểu Tâm. Muốn ngồi nói chuyện với anh hai mà...
- Anh đây lỗ tai rất thính!
"........."
Y đã hiểu...vì sao hồi đó anh hai ghét anh Vương rồi. Chả xứng đáng bị như vậy!
..............
Ở một nơi nào đó...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877861/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.